Chương 465: Tặng đồ
Đội trưởng Cát và các tiểu đội trưởng đều nhìn Cố Trường An. Phúc lợi ở bệnh viện này thật tốt quá, vợ của Cố Trường An đúng là có năng lực.
Đội trưởng Cát đập bàn một cái: “Mẹ nó, sao cậu không nói sớm? Nói sớm thì tôi có thể nói với bộ đội. Binh lính bộ đội chúng ta sao có thể sử dụng đồ của con gái. Quá mất mặt. Cậu cứ chờ đấy tôi sẽ về xin cho cậu. Mấy thứ khác không nói, tôi sẽ xin thêm hai cái chăn bông. Chúng ta không thể thua kém bệnh viện quá nhiều.”
Nói xong ông ấy lập tức xoay người đi.
Mấy người cấp dưới cũng đi theo.
Cố Trường An ngơ ngác nghĩ, tại sao dùng đồ của con gái lại mất mặt chứ? Anh dùng đồ của Thanh Miêu Nhi nhà mình. Thanh Miêu Nhi đối xử với anh rất tốt đó.
Một ngày trước kết hôn, đội trưởng Cát dẫn theo mấy binh lính mang đồ đến bệnh viện, sau đó hỏi nhà của Tô Thanh Hòa ở đâu.
Tô Thanh Hòa nhìn mấy binh lính cầm theo một đống đồ, kinh ngạc hỏi.
“Các anh làm gì vậy?”
Đội trưởng Cát nói: “Đây là trợ cấp của bộ đội cho đồng chí Trường An kết hôn. Chúng tôi mang đến đây cho hai người.” Mấy thứ này để lấy lại mặt mũi cho Cố Trường An.
Tô Thanh Hòa cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng đi mở cửa.
Mọi người nhìn đám người đi theo Tô Thanh Hòa thì đều ngây ngẩn.
Bộ đội đang làm gì thế, giống như đưa của hồi môn cho con gái lấy chồng vậy.
Đội trưởng Cát mang đồ đến, căn phòng vốn trống rỗng lập tức chứa một đống đồ.
Bên bệnh viện nghe nói bộ đội mang nhiều đồ tới. Chủ nhiệm Chu lập tức đi tìm viện trưởng thương lượng có phải nên cho thêm chút đồ không. Bộ đội có nhiều người như thế, người ta còn cho nhiều đồ. Bệnh viện chúng ta có ít bác sĩ, đặc biệt là chỉ có một nữ bác sĩ kết hôn. Cũng giống như con gái của mình đi lấy một người chồng có một đống anh em. Quà cưới nhà người ta còn nhiều hơn của hồi môn nhà mình, gả con gái đi cũng rất mất mặt.
Viện trưởng Hình vừa nghe xong lại cho Tô Thanh Hòa một bộ bàn ghế, hai cái thau tráng men và một cái chăn bông.
Tô Thanh Hòa lại đi mở cửa cho các đồng chí hậu cần. Nhìn mọi người bận rộn trong nhà mình, đột nhiên cô phát hiện hai phòng ở nhà mình vẫn quá nhỏ.
Buổi tối, Cố Trường An vẫn luôn lo sợ bất an, khẩn trương đến nỗi không ngủ được.
Thấy Tô Thanh Hòa đang đọc sách cạnh giường bệnh, anh ho khụ khụ rồi nói: “Thanh Miêu Nhi, thân thể anh tốt hơn rồi. Anh cảm thấy bây giờ anh có thể đi huấn luyện.”
Tô Thanh Hòa nói: “Ồ.”
“Anh cảm thấy anh có thể lên chiến trường giết địch!”
“Ừm.”
“… Anh cảm thấy anh có thể kết hôn…”
Lúc này Tô Thanh Hòa mới ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy à… Được thôi, vậy ngày mai chúng ta kết hôn đi.”
“Anh…” Cố Trường An còn muốn nói gì đó thì đột nhiên phản ứng lại, sau đó nhìn Tô Thanh Hòa với vẻ mặt vui mừng: “Thanh Miêu Nhi, em vừa nói gì?”
Tô Thanh Hòa cười tủm tỉm nói: “Em nói ngày mai chúng ta kết hôn đi.”
…
Cố Trường An cảm thấy như đang nằm mơ, anh lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được, sau đó nhìn lén Tô Thanh Hòa đang ngủ bên cạnh.
Thanh Miêu Nhi nói muốn kết hôn với anh.
Sau này anh có thể ngủ chung một phòng với Thanh Miêu Nhi, còn có thể ngủ chung một giường. Tỉnh dậy là có thể nhìn thấy Thanh Miêu Nhi.
Sau đó họ còn có thể sinh một đứa bé.
Đứa nhỏ sẽ gọi anh là cha, gọi Thanh Miêu Nhi là mẹ. Đúng vậy, sau này anh nhất định sẽ không nhẫn tâm như người lớn trong nhà, có gì ngon anh sẽ cho con ăn, muốn ngủ thì cho ngủ nướng, không thích ra ngoài thì không cần ra ngoài.
Anh phải làm một người cha tốt.
Buổi tối đi ngủ, Cố Trường An mơ một giấc mơ, anh mơ thấy mình làm cha, có một đám trẻ con vây quanh anh gọi cha gọi mẹ.
“Cha ơi, con hết tiền tiêu rồi.”
“Được, muốn bao nhiêu cha cho bấy nhiêu.” Cố Trường An cười ha ha hào phóng nói. Sau đó bọn nhỏ lại xoay người vây quanh mẹ.
“Mẹ ơi, con đói, làm đồ ăn cho con ăn đi… Mẹ à, con khát, làm nước đường đỏ cho con… Mẹ ơi, lấy nước rửa chân cho con.”
Cái gì, lấy nước rửa chân? Cố Trường An giơ chân đá một cái, đứa nhỏ bị lăn ra xa. Còn muốn Thanh Miêu Nhi hầu hạ sao, tự làm đi!
“Đồng chí Trường An, anh làm gì vậy, mau dậy đi.”
Cố Trường An thở phì phì mở to mắt, nhìn thấy Tô Thanh Hòa đang cười tủm tỉm.
“Thanh Miêu Nhi, sau này em không cần làm gì hết, để anh làm cho.” Cố Trường An nói.
Tô Thanh Hòa nghe xong cảm thấy ngọt ngào trong lòng, cô kéo Cố Trường An dậy: “Được rồi, mau đứng lên, hôm nay phải đi nhận giấy chứng nhận kết hôn sớm một chút, giữa trưa còn phải làm đám cưới nữa.” Sắp kết hôn rồi mà miệng còn ngọt như vậy. Đồng chí Trường An càng ngày càng làm người ta thích. Con người rắn rỏi nhu tình luôn làm người ta không ngừng yêu thích.