Chương 466: Đăng ký
Lúc này trong lòng Tô Thanh Hòa rất có cảm giác thành tựu. Cô cảm thấy con người rắn rỏi như Trường An đã bị cô thuần hóa thành trung khuyển, nghĩ đến lại cảm thấy lãng mạn.
Cố Trường An nghe Tô Thanh Hòa nói thì vội vàng đứng dậy mặc quần áo.
Hai người cầm chứng minh đến Cục Dân Chính đi lãnh giấy chứng nhận. Viện trưởng Hình còn cho hai người mượn ô tô đi.
Sau khi tới Cục Dân Chính, hai người điền thông tin, rồi được nhận một tờ giấy chứng nhận giống như giấy khen.
“Đồng chí Cố Trường An và đồng chí Tô Thanh Hòa tự nguyện kết hôn, cuộc hôn nhân phù hợp với các quy định Luật Hôn nhân của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, được nhận giấy chứng nhận.”
Hai người nhìn dòng chữ trên giấy chứng nhận, đều nở nụ cười ngốc nghếch.
Sau này hai người chính là vợ chồng hợp pháp.
Cố Trường An nắm tay Tô Thanh Hòa, bây giờ Thanh Miêu Nhi đã là vợ của anh.
“Thanh Miêu Nhi, chúng ta đi mua quần áo nhé.” Cố Trường An dẫn Tô Thanh Hòa đến chợ ở Tây Nam.
Trước khi kết hôn mọi người thường đi mua quần áo mới, nhưng anh lại chưa mua gì. Sao anh có thể để Thanh Miêu Nhi không có quần áo mới để mặc? Như vậy quá thiệt thòi cho Thanh Miêu Nhi rồi!
“Anh định mua gì vậy?” Tô Thanh Hòa kéo anh lại. “Bệnh viện cho em một bộ quân phục mới em còn chưa mặc đâu, hôm nay chúng ta mặc quân phục kết hôn, rất có tinh thần đó.”
Cô cảm thấy quân phục đẹp hơn kiểu áo Lenin nhiều. Mặc quân phục không hề lỗi thời, sau này sẽ có những bạn trẻ không mặc váy cưới mà mặc quân phục đi chụp ảnh cưới. Đây là trào lưu trong tương lai.
Nhưng Cố Trường An lại cảm thấy Tô Thanh Hòa đang tiết kiệm tiền cho anh: “Thanh Miêu Nhi, em không cần tiết kiệm đâu. Đội trưởng của anh nói, năm sau sẽ đề xuất tăng lương cho anh. Tiền trợ cấp của anh sẽ nhiều hơn trước.”
Tô Thanh Hòa cảm thấy đây là sự khác biệt thẩm mỹ giữa các thời đại. “Đồng chí Cố Trường An, em thích mặc quân phục. Em là vợ của quân nhân, mặc quân phục sẽ rất vinh quang.”
Cố Trường An nghe được lời này, khuôn mặt trở nên hồng hồng, trong lòng nóng hầm hập.
Thanh Miêu Nhi đúng là một lòng vì anh.
Anh nắm chặt tay Tô Thanh Hòa, cảm thấy Thanh Miêu Nhi chính là mạng sống của anh.
“Đinh… Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, trở thành một người vợ của quân nhân chân chính. Hệ thống Quân Tẩu sẽ hết sức trung thành phục vụ cho cô. Xin hỏi ký chủ có muốn nhận phúc lợi của một quân tẩu chính thức bây giờ không.”
Tô Thanh Hòa nghe hệ thống nhắc nhở, lúc này mới nhớ ra mình còn có một nhiệm vụ chủ tuyến như vậy.
Cô đã hoàn toàn quên mất.
Ở cùng Trường An một thời gian dài, cô đã coi trọng con người Cố Trường An mà không phải thân phận quân nhân của anh.
Tô Thanh Hòa ngọt ngào nhìn vào mắt Cố Trường An, sau đó giao lưu với hệ thống trong nội tâm: “Lúc về rồi nói.”
Bây giờ cô chỉ muốn hưởng thụ quá trình kết hôn với Trường An.
Lúc hai người trở lại bệnh viện, trong nhà ăn bệnh viện đã giăng đèn kết hoa. Các y tá đang cắt hình dán song hỉ, các binh lính trong bộ đội đang dán giấy đỏ lên tường.
Không khí vô cùng nhộn nhịp.
Hai người đi tới, thì bị đám người trong đơn mình vị bắt đi.
Nhóm quân nhân bắt lấy Cố Trường An làm ầm ĩ đòi dạy dỗ tư tưởng đàn ông cho anh. Các y tá thì trang điểm cho Tô Thanh Hòa.
Người chải đầu cho Tô Thanh Hòa là vợ của chủ nhiệm Chu. Bà ấy nhìn cô vô cùng dịu dàng, kỹ thuật cũng rất tốt.
“Cháu xinh gái quá, người bộ đội thô thiển kia thật có phúc.” Dì Chu cười trêu ghẹo.
Y tá Tiểu Chu cười nói: “Đúng vậy, hôm nay trông mấy ông bộ đội đắc ý cỡ nào chứ, cưới bác sĩ nữ trẻ tuổi duy nhất của chúng ta về. Nếu anh ta không phải là đối tượng từ sớm thì chúng tôi không đồng ý đâu.”
Y tá Tiểu Lưu nói: “Cũng may đồng chí Cố Trường An cũng rất tuấn tú.”
Dì Chu cười nói: “Không tuấn tú thì Tiểu Tô của chúng ta còn lâu mới để ý.”
Tô Thanh Hòa đỏ mặt, nghĩ đến lần đầu tiên gặp Trường An. Khi đó cô đã cảm thấy Trường An là một người ổn trọng, đáng tin cậy, còn rất đẹp trai.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Ở một nơi khác, Cố Trường An cũng bị mọi người lăn lộn không chịu được. Mấy người đàn ông thay quần áo, cạo râu chải tóc cho anh. Đám người làm không nhẹ tay chút nào, làm cho từ mặt đến người anh chỗ nào cũng đau.
Đây là phòng nghỉ tạm thời bệnh viện sắp xếp.
Đội trưởng Cát ở bên cạnh thở ngắn than dài nhìn Cố Trường An, hôm nay ông ấy mới phục hồi tinh thần, cảm thấy chuyện này không thích hợp, trước giờ đều là nhà gái gả đến nhà trai. Sao họ lại làm ngược lại vậy nhỉ?
“Đồng chí Trường An, sau khi kết hôn phải biết nhẫn nhịn. Nếu ở nhà bị chọc giận… Thì phải chịu.” Ai bảo chúng ta kém hơn người ta chứ.