Chương 467: Kết hôn
Cố Trường An cười hì hì nói: “Đội trưởng yên tâm đi, Thanh Miêu Nhi rất tốt, cô ấy còn lâu mới để cho tôi bị khinh thường. Dù sao Thanh Miêu Nhi nói gì tôi cũng nghe.”
Đội trưởng Cát: “…” Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Cố Trường An, ông ấy hoàn toàn không thể liên hệ với người quân nhân ưu tú dám đánh dám giết trên chiến trường, ghét bỏ vẫy tay: “Được rồi, ra ngoài kết hôn đi.” Quả nhiên anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Anh hùng thấy mỹ nhân đều biến thành cẩu hùng.
Giữa trưa, một đôi cô dâu chú rể được nhiều người vây quanh dẫn tới nhà ăn bệnh viện.
Hai người đều mặc quân phục, trên quần áo có gắn hoa hồng. Khuôn mặt ai cũng hồng hào, trông đẹp hơn ngày thường nhiều.
Hai đám người ép Tô Thanh Hòa và Cố Trường An lại một chỗ, để họ đứng dựa vào nhau.
Mọi người nhìn thấy đều nghĩ đúng là một đôi trai tài gái sắc.
Viện trưởng Hình và ủy viên Phương ở quân khu làm chủ hôn, chủ trì hôn lễ cho hai người.
Viện trưởng Hình nói: “Hôm nay tôi rất vinh hạnh khi được ở đây cử hành hôn lễ cho bác sĩ ưu tú của bệnh viện chúng ta đồng chí Tô Thanh Hòa cùng với người yêu của cô là đồng chí Cố Trường An. Đồng chí Tô Thanh Hòa của bệnh viện chúng tôi có trình độ y học rất tốt, tư tưởng giác ngộ cao, là một nhân viên y tế có tư tưởng và phẩm chất ưu tú.”
Ủy viên Phương cũng không chịu thua, cười nói: “Thật vui khi có thể làm chủ trì hôn lễ cho quân nhân ưu tú của bộ đội đồng chí Cố Trường An và người yêu của anh đồng chí Tô Thanh Hòa. Tuy đồng chí Cố Trường An ở bộ đội chưa lâu, nhưng lại có trình độ quân sự cao, năng lực cá nhân mạnh mẽ, nhiều lần lập chiến công. Là một người chiến sĩ ưu tú của quân giải phóng Trung Hoa, cũng là một vị quan quân ưu tú.”
Mọi người: Hai người thật xứng đôi.
Viện trưởng Hình nói: “Đồng chí Tô Thanh Hòa của chúng tôi cần cù chịu khổ.”
Ủy viên Phương nói: “Đồng chí Cố Trường An dũng cảm yêu nước.”
Viện trưởng Hình nói: “Đồng chí Tô Thanh Hòa dốc lòng cứu chữa bệnh nhân.”
Ủy viên Phương nói: “Đồng chí Cố Trường An có ý chí bảo vệ quốc gia.”
Mọi người: Đúng là trời sinh một cặp!
Tô Thanh Hòa và Cố Trường An: “…” Dây dưa mãi không xong, rốt cuộc bao giờ mới được kết hôn, kết hôn…
Chủ nhiệm Chu không nhịn được, cười nói: “Cảm ơn viện trưởng Hình và ủy viên Phương đã lên tiếng, bây giờ chúng ta hãy cùng nhiệt liệt vỗ tay chúc phúc cô dâu chú rể.”
Trong nhà ăn lập tức vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Viện trưởng Hình và ủy viên Phương lại lên tiếng: “Chúng tôi tuyên bố, Tô Thanh Hòa và Cố Trường An chính thức trở thành vợ chồng. Sau này phải yêu thương lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.”
Tiệc rượu cũng tổ chức trong nhà ăn. Cũng không thể coi là tiệc rượu thật sự. Nhưng bình thường mọi người đều ăn ở nhà ăn, lần này bên hậu cần xếp bàn thành một vòng tròn lớn, Tô Thanh Hòa đã trợ cấp một ít phiếu gạo của mình, cộng với trợ cấp của bệnh viện, mọi người có thể thoải mái ăn một bữa.
Cơm nước xong, Tô Thanh Hòa và Cố Trường An được đưa vào trong phòng mới.
Lần này kết hôn được đơn vị không ngừng trợ cấp, hôm nay đồng nghiệp cũng tặng rất nhiều đồ. Tất cả đều là mấy thứ đồ dùng sinh hoạt.
Đồ vật lớn lớn bé bé chất đầy nhà ở.
Mấy quân nhân trẻ tuổi còn ầm ĩ kêu động phòng, rồi chọc ghẹo Tô Thanh Hòa, mấy y tá trực tiếp chặn trước cửa cản người lại: “Các anh làm gì vậy, đây là địa bàn của bệnh viện quân y, không được bắt nạt bác sĩ Tô của chúng tôi. Đi về ăn cơm đi, thành thật chút, nếu không lần sau tới bệnh viện, tôi sẽ tiêm các anh!”
Đám quân nhân sợ nhất là những y tá hung dữ, bị ngăn cản nên đành yên lặng lại, sau đó nhìn vào trong phòng với ánh mắt đồng cảm.
Đồng chí Trường An quá đáng thương!
Dựa theo tình huống bây giờ, cho dù đã kết hôn, nhưng sau khi làm hôn lễ, buổi chiều vẫn phải đi làm như bình thường. Nhưng Cố Trường An đang được nghỉ để dưỡng thương, Tô Thanh Hòa cũng được nghỉ kết hôn. Trong phòng chỉ còn lại hai người đang ngồi trên giường.
Cố Trường An đầy mặt vui mừng ngồi xuống cạnh Tô Thanh Hòa, kéo tay Tô Thanh Hòa nói: “Thanh Miêu Nhi, từ nay về sau em sẽ là vợ của anh.”
“Vâng.” Tô Thanh Hòa ngọt ngào gật đầu. “Bây giờ anh cũng là chồng em.”
“Thanh Miêu Nhi, em mệt sao? “Cố Trường An ngượng ngùng nói.
Tô Thanh Hòa ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có phải quá sớm rồi không. Nhưng thấy Cố Trường An như vậy, cô đỏ mặt nói: “Vâng.”
Cố Trường An nhanh chóng kéo màn xuống, sau đó trải giường chiếu, cởi áo khoác.
Tô Thanh Hòa cũng chậm rì rì cởi áo khoác.
Cố Trường An nhanh chóng lên giường nằm.
Hai người nằm song song. Cố Trường An thỏa mãn nói: “Thanh Miêu Nhi, cảm giác này thật tốt.”