Cảm ơn bạn sissido, lamlele123 và Kalynhung đã gửi kim phiếu đến cho truyện ^^
Chương 468: Động phòng hoa chúc
Ước nguyện lớn nhất của Cố Trường An chính là được nằm cùng Tô Thanh Hòa trên một chiếc giường, cùng nhắm mắt say ngủ. Cảm giác thân thiết biết bao, tốt đẹp biết bao.
Anh nghiêng người ngắm Tô Thanh Hòa.
Tô Thanh Hòa đang hồi hộp, thấy Cố Trường An động một cái là đã giật mình rồi.
Cô nghĩ, lỡ như như Trường An “hành động” thì cô nên có phản ứng gì. Nên rụt rè một chút hay là phóng khoáng một chút đây?
Dù gì thì cô cũng đâu còn là trẻ con ngây thơ không biết gì nữa, mấy quyển sách nào đó cô cũng từng xem qua…
“Thanh Miêu Nhi, sao mặt em đỏ vậy?”
Cố Trường An đột nhiên xích lại gần. Hơi thở nóng bỏng thổi qua hai má Tô Thanh Hòa, càng làm cho mặt cô đỏ hơn.
Tô Thanh Hòa hơi run rẩy, sau đó nhắm mắt lại. Cô nghĩ mình vẫn nên rụt rè một chút.
Nhắm mắt đợi một hồi, vẫn không thấy động tĩnh gì, cô hé mắt nhìn trộm, thì phát hiện ra Cố Trường An đang chống tay nhìn cô.
“Thanh Miêu Nhi, em đẹp lắm.” Cố Trường An hạnh phúc nói.
Tô Thanh Hòa: “…” Đây là muốn làm gì vậy trời, sao nhìn có vẻ như muốn cùng cô tán gẫu thế.
Cố Trường An lại nhích lại gần cô thêm một chút, cả người anh nóng bừng, vui vẻ nói: “Thanh Miêu Nhi, dựa vào người em thật là dễ chịu. Người em mềm quá.”
Tô Thanh Hòa chấp nhận số phận. Đồng chí Cố Trường An xem chừng là thấy trời còn sáng nên không định làm chuyện kia. Ôi chao, sao cô nghĩ nhiều vậy làm chi. Thật đúng là, bản thân là nữ đồng chí, làm sao cô lại nghĩ đến mấy chuyện lung tung như vậy chứ.
Cô dứt khoát không nghĩ linh tinh nữa, nghiêng người mặt đối mặt với Cố Trường An.
“Đồng chí Trường An, không phải anh buồn ngủ sao?”
“Anh không buồn ngủ, anh chỉ muốn ngủ cùng em.” Cố Trường An có chút ngại ngùng nói. Anh chính là muốn được ôm vợ đi ngủ sớm một chút mà thôi.
Tô Thanh Hòa: “…” Lời này của anh rất dễ gây hiểu nhầm đấy nhé. Đặc biệt là đối với người có đầu óc không trong sáng như cô. Không được không được, không được suy nghĩ lung tung!
Cô cười nói: “Trường An, anh được nghỉ phép mấy ngày vậy?”
“Ít nhất còn có thể được nghỉ ngơi một tuần nữa. Thanh Miêu Nhi, lúc anh ở nhà, mọi việc trong nhà cứ để anh làm. Anh sẽ học cách nấu cơm.”
Anh đã nghĩ kỹ rồi, bản thân anh thường xuyên vắng nhà, không thể chăm sóc cho Thanh Miêu Nhi mỗi ngày. Cho nên anh phải thừa dịp được nghỉ phép, phải làm thật nhiều việc nhà phụ giúp Thanh Miêu Nhi. Để Thanh Miêu Nhi được nghỉ ngơi.
Tô Thanh Hòa mỉm cười gật đầu: “Được.”
Cố Trường An cười nói: “Anh còn pha nước đường đỏ cho em uống, còn lấy nước rửa chân cho em. Việc gì cũng làm.”
Trong lòng Tô Thanh Hòa vô cùng ngọt ngào. Đồng chí Trường An đúng là biết thương vợ, rất săn sóc. Trông bề ngoài có vẻ khô khan nhưng lại rất tinh tế.
Cô mỉm cười hạnh phúc nói: “Dạ.”
Cố Trường An nhìn khuôn mặt hồng hào, đôi môi chúm chím của cô. Không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, thủ thỉ: “Thanh Miêu Nhi, anh có thể hôn em được không?”
Đã rất rất lâu rồi anh chưa được hôn Thanh Miêu Nhi.
Tất nhiên là có thể rồi! Tô Thanh Hòa lập tức nhắm mắt lại, miệng chu ra.
Cố Trường An nhìn mà đỏ cả mắt, vội vàng lại gần dồn dập gặm nhấm đôi môi cô. Lại cảm thấy không đủ, nhớ tới trước đó Tô Thanh Hòa dạy anh cách hôn, lại vươn đầu lưỡi, tách hai cánh môi của Tô Thanh Hòa ra, đưa vào.
“Thanh Miêu Nhi, Trường An, mở cửa cho mẹ. Mẹ đến rồi đây.”
“Thanh Miêu Nhi, mẹ đến rồi này.”
“Đồng chí Tô Thanh Hòa, đồng chí Cố Trường An, có người nhà của hai đồng chí lên thăm.”
Bên ngoài bỗng dưng vang lên tiếng gọi quen thuộc. Đôi thanh niên nam nữ đang hôn nhau thắm thiết trong phòng lập tức tách ra, sau đó nhìn nhau kêu lên: “Là mẹ tới!”
Sau đó nhanh chóng buông nhau ra, cuống quýt mặc quần áo.
Người bên ngoài còn gõ cửa, Tô Thanh Hòa vội kêu lên: “Con ra ngay đây.”
Cũng may vừa nãy chỉ mới cởi mỗi áo khoác, bây giờ mặc vào cũng không mất nhiều thời gian. Hai người mặc xong quần áo lập tức chạy đi mở cửa. Quả nhiên, đứng bên ngoài là đồng chí nhân viên phòng hành chính của bệnh viện, còn có mẹ Cố và Cao Tú Lan, cùng với đồng chí Cố Trường Chính mặt mũi hốc hác.
Cố Trường An và Tô Thanh Hòa đều trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn họ: “Mẹ ơi, sao mọi người lại tới đây?”
Đồng chí phòng hành chính thấy thật sự là người quen, bèn nói: “Người nhà của hai người mới đến chơi, tôi xin phép về trước.”
Tô Thanh Hòa vội cảm ơn: “Làm phiền đồng chí rồi.”
Người nọ cười cười, xua tay rồi rời đi.
Hai người nhanh chóng mời mấy người vào phòng. Mẹ Cố và Cao Tú Lan đi một chặng đường xa mới tới nơi, ban đầu còn có chút mệt mỏi.