Chương 469: Dâng trà
Lúc này nhìn thấy hai đứa con yêu dấu của mình thì lập tức phấn chấn như uống nước tăng lực. Vừa vào nhà là đã đặt túi xuống kéo tay của hai người: “Ôi chao, Thanh Miêu Nhi và con rể của mẹ, hai đứa đúng là số vất vả mà, phải chịu khổ thế này.”
Mẹ Cố cũng nắm tay con trai, con dâu mình than thở: “Nhìn đứa nào cũng gầy đi. Làm đám cưới còn phải tổ chức ở nơi đất khách quê người, các con chịu thiệt thòi quá. Lúc kết hôn còn không có cái gì, mẹ thực sự xin lỗi các con!”
Tô Thanh Hòa quay đầu nhìn đồ vật trong phòng mình. Không phải là có rất nhiều đồ đạc sao, cô còn đang lo lắng không có chỗ mà để đây.
“Mẹ à, làm gì có, chúng con có thiếu thứ gì đâu, đơn vị đều tặng cho bọn con đầy đủ hết rồi. Mọi người xem đi.”
Mẹ Cố lau nước mắt: “Thế này làm sao mà đủ, nếu như là ở nhà, mẹ sẽ sắm đầy đủ tươm tất cho hai đứa.”
Cao Tú Lan cũng tiếc nuối: “Của hồi môn của Thanh Miêu Nhi, nhà chúng ta còn chưa mang đến đâu. Nhà chúng ta nhiều lương thực như vậy.”
Tô Thanh Hòa và Cố Trường An đều ngây ngẩn.
Cố Trường Chính đứng đằng sau lẳng lặng nhìn trần nhà. Trên đường đi, anh ta chính là nghe hai bà cụ lải nhải suốt từ lúc lên xe đến đây.
Cao Tú Lan và mẹ Cố nói xong chuyện này, lại nghĩ đến chuyện khác. Cao Tú Lan nói: “Hai đứa làm đám cưới mà mọi người lại không được tham gia hôn lễ. Cái xe lửa kia chạy chậm rì rì, mẹ đi tìm ông lái xe mấy lần, nhưng không tìm thấy, cũng không biết là trốn ở chỗ nào nữa.”
Mẹ Cố cũng nói: “Đúng vậy, mọi người còn muốn tận mắt nhìn thấy hôn lễ của các con nữa. Đến nơi mới biết hôn lễ đã tổ chức xong rồi. Thanh Miêu Nhi và Trường An nhà chúng ta chịu thiệt thòi rồi. Kết hôn mà người nhà hai bên đều không có mặt. Mẹ xin lỗi các con, mẹ nên nhanh chóng đến đây.”
Tô Thanh Hòa nhìn thấy hai bà mẹ buồn bã như vậy, trong lòng cũng có chút áy náy.
Cô không biết người nhà ở quê sẽ lên đây, nếu không cô nhất định sẽ thay đổi thời gian. Buổi tối làm đám cưới cũng được.
Cô nghĩ một lát, bỗng nảy ra một ý, lập tức nói: “Mẹ ơi, con và Trường An chỉ là tổ chức hôn lễ trong đơn vị mà thôi. Còn chưa dâng trà cho mọi người đâu. Cái này cũng phải coi trọng. May mà mọi người tới đây, nếu không đám cưới này của con sẽ không hoàn chỉnh.”
Cao Tú Lan và mẹ Cố bỗng dừng lại: “Thật à?” Hai người đồng thanh nói.
“Tất nhiên là thật rồi.” Tô Thanh Hòa nghiêm túc khẳng định, sau đó kéo tay Cố Trường An: “Trường An, anh mau đi lấy ấm nước cho em. Chúng ta pha trà cho hai mẹ. Cảm tạ công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ. Để mẹ làm chứng cho hôn lễ của chúng ta.”
Cố Trường An nhanh nhẹn đi vào phòng bếp lấy ấm nước, tìm hai cái cốc sứ rót nước ấm cho hai người. Không tìm được lá trà thì dùng đường đỏ.
Hai người họ, mỗi người bưng một cốc, quỳ gối trước mặt mẹ Cố và Cao Tú Lan.
“Mẹ ơi, người xưa còn phải bái thiên địa, bây giờ chúng ta không chú trọng nữa. Chúng ta không bái thiên địa. Con và Trường An bái lạy cha mẹ. Cảm tạ công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ.”
Trước kia Cố Trường An từng xem người ta hát kịch, biết đến phong tục bái thiên địa, bèn tiếp lời: “Mẹ à, Thanh Miêu Nhi nói rất đúng. Chúng ta phải cảm ơn cha mẹ. Cần phải bái lạy.”
Mẹ Cố và Cao Tú Lan rơm rớm nước mắt.
Hai đứa bé hiếu thuận biết bao. Phải chịu nhiều thiệt thòi, khó khăn gian khổ như vậy, thế mà trong lòng chúng nó còn khắc ghi công ơn nuôi dưỡng của họ.
Không giống như đám bạch nhãn lang nhà người ta. Quả nhiên con nhà mình vẫn là nhất.
Hai người mỗi người nhận lấy cốc nước đường đỏ, Cao Tú Lan rưng rưng cười nói: “Hai đứa đứng lên đi. Mẹ chỉ mong các con được sống tốt, khỏe mạnh. Muốn tận mắt nhìn thấy các con kết hôn, sinh hoạt, như vậy thì trong lòng mới yên ổn.”
Mẹ Cố cũng nói: “Thấy các con sống tốt, là chúng ta yên tâm rồi. Biết các con muốn làm đám cưới, chúng ta rất vui. Nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy các con chịu thiệt thòi. Kết hôn cũng chẳng giúp gì cho hai đứa.”
Tô Thanh Hòa cười nói: “Mẹ à, hai người có thể lặn lội đường xa đến tận đây thăm con, là con và Trường An đã vui mừng lắm rồi. Chúng con rất mãn nguyện.”
Nghe thấy Tô Thanh Hòa nói vậy, trong lòng hai bà lập tức có cảm giác thành công. Đã nói rồi mà, nhất định phải đến, đến đây để cho hai đứa trẻ không cảm thấy tủi thân với người ta.
Uống trà xong, Cao Tú Lan và mẹ Cố cũng bình tâm trở lại. Mặc dù không được tham gia hôn lễ, nhưng mà lại được uống trà của con dâu, con rể. Bây giờ hai bà đã tận mắt nhìn thấy cuộc sống sinh hoạt của đôi vợ chồng son rồi.
Tô Thanh Hòa muốn dẫn họ ra ngoài ăn cơm. Nhưng mẹ Cố và Cao Tú Lan đều không muốn đi. Lúc trên xe họ đã ăn cơm rồi.