Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 470 - Chương 470 - Truyền Kinh Nghiệm

Chương 470 - Truyền kinh nghiệm
Chương 470 - Truyền kinh nghiệm

Chương 470: Truyền kinh nghiệm

Hai bà định giúp Tô Thanh Hòa và Cố Trường An sửa sang lại căn phòng. Trong nhà để đầy đồ vật linh tinh, phải dọn dẹp một chút.

Cố Trường Chính thở phào nhẹ nhõm: “Con đi tìm nhà khách ngủ. Hai người cứ bận việc của mình đi, trước khi về không cần lo cho con. Khi nào đi chỉ cần nói cho con một tiếng là được.” Bây giờ anh ta chỉ muốn được yên tĩnh một mình.

Mẹ Cố cũng không nhờ gì được anh ta, bèn vẫy tay xua đuổi: “Đi cũng tốt, trong nhà không có chỗ cho con ngủ, đi đi.”

Cố Trường Chính: “…” Đúng là mẹ ruột.

Đợi Cố Trường Chính rời đi, Cao Tú Lan và mẹ Cố vẫn luôn giúp đỡ thu dọn tân phòng. Vừa bước vào, bước chân của hai người bỗng sững lại.

Cao Tú Lan kinh ngạc kêu lên: “Ôi chao, bà thông gia, chúng ta đến không đúng lúc rồi!”

Mẹ Cố cũng nhìn thấy chăn trên giường, mỉm cười đáp: “Đúng là chúng ta đến không đúng lúc.”

Tô Thanh Hòa và Cố Trường An đi đến, Cố Trường An nghe thấy câu này bèn tò mò hỏi: “Cái gì mà không đúng lúc ạ?”

Mẹ Cố cười nói: “Còn phải ngại à, cũng không phải người ngoài. Chúng ta sẽ không trêu chọc hai đứa. Kết hôn động phòng là chuyện bình thường. Ôi chao, mẹ và bà thông gia vẫn nên đi ra ngoài tìm chỗ nào ngồi một lúc thôi.”

Làm chuyện đó mà làm đến một nửa là bứt rứt trong người lắm đấy.

Tô Thanh Hòa: “… Mẹ ơi, vừa nãy chúng con không phải là động phòng, chỉ là nằm nói chuyện với nhau thôi.” Cũng chỉ hôn có mấy cái.

Cao Tú Lan cười tủm tỉm: “Ừ ừ, con và Trường An không làm gì hết, chỉ có nằm trên giường nói chuyện mà thôi.”

“…” Thật sự chỉ là tâm sự thôi mẹ ơi!

Cố Trường An đứng bên cạnh có chút ngại ngùng, đỏ bừng cả mặt. Anh cảm thấy mẹ vợ đã phát hiện ra anh vừa hôn Thanh Miêu Nhi.

Cho dù Tô Thanh Hòa có nói thế nào, Cao Tú Lan và mẹ Cố đều cười đầy thâm ý. Mẹ Cố thậm chí còn âm thầm kéo tay của con trai mà dạy bảo: “Đừng gấp gáp, phải biết thương vợ nghe không?”

Cố Trường An lập tức đỏ mặt gật đầu. Lần sau anh sẽ hôn chậm một chút.

“Đừng có để cho trên người vợ còn toàn là vết thương.” Mẹ Cố lại căn dặn. Làm bộ đội thì không biết nặng nhẹ, ông chồng của bà ngày trước cũng hùng hục như trâu ấy.

Cố Trường An nói: “Sao còn lại làm đau Thanh Miêu Nhi ạ, con nâng niu còn không hết nữa là.”

Mẹ Cố lúc này mới hài lòng, sau đó nhìn về phía phòng ngủ, bà thông gia và con dâu còn đang ở bên trong, bà lấy từ trong túi của mình ra một quyển sách nhỏ, mặt lấm lét dúi vào tay Cố Trường An: “Làm như trong sách, đừng tự mày mò mà làm bừa. Cẩn thận không làm Thanh Miêu Nhi bị đau.”

Cố Trường An bĩu môi giở sách ra xem, vừa mở vừa nói: “Mẹ cho con xem sách gì…” Đột nhiên hai mắt anh trợn to: “Á!”

“Sao vậy Trường An?” Tô Thanh Hòa nghe thấy tiếng hô của Cố Trường An, bèn thò đầu ra hỏi.

“Không có việc gì, không sao.” Mặt đỏ ửng lắc đầu nguầy nguậy. Sau đó rụt tay lại, giấu sách ra sau lưng.

Tô Thanh Hòa còn muốn hỏi thêm đã bị Cao Tú Lan kéo về phòng tiếp tục chia sẻ bí kíp.

Ở bên ngoài, Cố Trường An lại trộm nhìn thoáng qua phòng ngủ. Sau đó đầu óc trống rỗng như trên mây.

Trong phòng, Cao Tú Lan nắm tay con gái chia sẻ kinh nghiệm: “Con đấy, đừng có mà làm bừa theo thằng nhóc kia. Đàn ông chính là chẳng biết nghĩ cho người khác, chỉ biết sướng cái thân mình. Con cũng không thể theo nó.”

Tô Thanh Hòa: “…Mẹ ơi, con biết mà.”

“Con thì biết cái gì, mấy chuyện đó mẹ cũng chưa từng nói với con đi. Thằng nhóc kia mẹ vừa nhìn một cái là biết không phải kiểu thành thật. Chắc chắn nó còn rành hơn con nhiều. Mẹ nói cho mà nghe, đứa nào nhìn càng ngoan ngoãn thì trong chuyện đó càng không thành thật.”

Trong lòng Tô Thanh Hòa vô cùng xấu hổ, mẹ mình ở tại chỗ này dạy mình chuyện người lớn, cô nên nghe hay là không nghe đây…

Hai bà mẹ nói xong, lại dọn dẹp qua loa phòng ở một chút. Thấy thời gian không còn sớm. Dứt khoát nấu mì ăn tạm cho no bụng, rồi chuẩn bị rời đi.

Tô Thanh Hòa khuyên nhủ: “Mẹ ơi, không phải hai người nói phải ở lại đây ạ, sao lại rời đi?”

“Ôi chao, lỗ tai của mẹ tinh lắm, ở lại đây không tiện, thế nhé.” Cao Tú Lan ngoáy lỗ tai.

Cố Trường An vội nói: “Mẹ à, bọn con không ngáy ngủ.”

Mẹ Cố cười đầy hàm ý xâu xa: “Thanh Miêu Nhi, chúng ta không ở lại đây nữa. Hai chúng ta ra ở nhà khách. Ở đó có Trường Chính, các con cứ yên tâm đi.”

Tô Thanh Hòa kéo tay Cố Trường An: “Trường An, anh nói gì đi.”

Cố Trường An cúi đầu khẽ ừ một tiếng, vội liếc Tô Thanh Hòa một cái, lại lập tức cúi gằm mặt xuống.

Không được nhìn, không được nhìn. Anh quá xấu xa rồi. Sao anh có thể nghĩ về Thanh Miêu Nhi như vậy cơ chứ?

Bình Luận (0)
Comment