Chương 471: Thỏ non Cố Trường An
Tô Thanh Hòa cảm thấy Cố Trường An có chút kỳ lạ, lại nhìn thấy mẹ Cố và mẹ mình đang chuẩn bị xách đồ rời đi. Chỉ có thể vội vơ lấy cái khoác mặc vào, tiễn hai người đến khách sạn.
Trời mùa đông rất nhanh tối. Sau khi hai người từ khách sạn trở về nhà, thì bầu trời đã tối sầm xuống.
Vào phòng bỗng cảm thấy không khí có thêm một chút vi diệu, mơ màng. Dường như bầu không khí có chút khác lạ.
Tô Thanh Hòa nhớ đến những lời Cao Tú Lan nói với mình, nhịp tim đập dồn dập, sau đó trốn vào trong phòng. Cô vừa bước vào, Cố Trường An cũng bước theo sau. Sau đó hai người bắt đầu cúi đầu cởi áo khoác. Lại chui vào trong chăn lần nữa.
Trong đầu Cố Trường An vẫn luôn nhớ lại những bức tranh xem vừa nãy. Anh không xem nội dung bên dưới, nhưng mà anh đã nhìn thấy, có một người cởi quần áo của người khác…
Nhớ đến hình ảnh đó, đầu óc Cố Trường An lập tức bừng cháy.
Anh từ từ thò tay sang, nắm lấy tay Tô Thanh Hòa, khẽ gọi: “Thanh Miêu Nhi.”
“Hả?” Tô Thanh Hòa giật thót tim.
“Em có thấy nóng không?”
Tô Thanh Hòa nghiêng đầu nhìn anh, cô không thấy nóng, nhưng mà sau khi cô nhìn thấy cảm xúc nào đó đang rạo rực trong ánh mắt Cố Trường An, cô nhắm mắt lại, nói: “Nóng.”
Cố Trường An nhanh nhảu nói: “Anh cũng cảm thấy nóng quá!”
Anh nhìn Tô Thanh Hòa, dè dặt mở lời: “Thanh Miêu Nhi, chúng ta không thể bị nóng đến phát sốt, anh giúp em cởi quần áo nhé.”
“… Ừ…” Tô Thanh Hòa nhắm mắt lại.
Cố Trường An nhanh nhẹn cởi hết quần áo của mình, chỉ để lại một chiếc quần cộc. Sau đó hai tay run rẩy cởi đồ cho Tô Thanh Hòa.
Cởi một cái, vẫn còn, lại cởi, vẫn còn, lại cởi tiếp…
Cái gì đó trắng bóc. Cố Trường An lập tức cảm thấy máu trong người chảy rào rào, sau đó nhanh chóng nằm vật xuống bên cạnh.
Quần áo cũng cởi rồi, làm sao, làm sao nữa đây? Tại sao cởi quần áo thôi mà cũng khó chịu quá vậy nhỉ?
Cảm nhận được động tĩnh bên cạnh, Tô Thanh Hòa mở mắt ra xem, kết quả lại thấy Cố Trường An nằm im một chỗ?
Tô Thanh Hòa: “…”
“Thanh Miêu Nhi, anh, anh khó chịu quá. Có lẽ anh phải ra ngoài một chút. Đợi anh về rồi lại giúp em cởi.” Anh phải ra ngoài đi vệ sinh, thuận tiện xem quyển bí kíp mẹ đưa cho chiều nãy.
Tô Thanh Hòa vừa nghe thấy anh bảo khó chịu, còn cho là vết thương của anh chưa khỏi, vội hỏi: “Làm sao vậy, chỗ nào khó chịu, để em xem xem.”
Cố Trường An vội vàng bụm chỗ dưới bụng lắp bắp nói: “Không có gì, anh, anh ra ngoài một chút.”
Tô Thanh Hòa thuận tay anh nhìn xuống. Sau đó lập tức hiểu ra. Đồng chí Cố Trường An thế mà lại ngây thơ quá trời…
“Thanh Miêu Nhi, anh, anh chỉ ra ngoài một chút, rồi anh lập tức trở về.” Cố Trường An sốt ruột kêu lên.
Tô Thanh Hòa yên lặng nhìn anh một cái, sau đó duỗi tay đẩy ngã anh: “Em là bác sĩ, không thoải mái chỗ nào, để em xem cho anh là được rồi. Đi ra ngoài làm gì?”
Cố Trường An: “…”
Tô Thanh Hòa cũng không dám nhìn chỗ đó, chỉ có thể tùy tiện liếc liếc vài cái: “Vấn đề này không lớn, trong lòng anh nghĩ muốn làm gì thì làm cái đó.”
Cố Trường An nuốt nước miếng ừng ực, sau đó mấp máy môi: “Anh, anh muốn hôn em.” Thật ra anh càng muốn đi WC hơn, nhưng Thanh Miêu Nhi lại không muốn cho anh đi.
Thấy Tô Thanh Hòa gật đầu.
Cố Trường An run rẩy vươn tay ra, ôm lấy Tô Thanh Hòa chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh còn lộ ra một phần da thịt trắng nõn, sau đó ghé sát lại hôn lên đôi môi cô. Anh cảm thấy nụ hôn này không giống như những nụ hôn trước đó, cảm giác như ngoài hôn ra, chính mình còn có thể làm thêm một chút gì đó.
Dưới bàn tay là cơ thể ấm áp mềm mại của Thanh Miêu Nhi, anh ôm lấy Thanh Miêu Nhi, cả người cảm giác như đang bay bổng trên trời, cảm giác tốt đẹp không giống thực.
Dường như ôm cũng không đủ, có vẻ như còn phải… xoay người đè cô nằm dưới người mình, tiếp tục quấn quýt.
Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng cao. Cố Trường An cảm thấy rất nóng, khiến cho anh có chút kích động. giống như muốn làm điều gì đó. Đúng rồi, cởi quần áo, tiếp tục cởi quần áo…
…
“Thanh Miêu Nhi, anh càng lúc càng thấy khó chịu quá!”
Tô Thanh Hòa đang trong cơn mê mang, nghe thấy câu này, thở dồn dập, duỗi tay nắm lấy anh.
Cố Trường An lập tức thỏa mãn run rẩy một chút: “Thanh Miêu Nhi, anh thoải mái quá!” Sau đó lại nhúc nhích, dường như cảm thấy càng thoải mái hơn.
Nhưng anh vẫn cảm thấy không đủ: “Thanh Miêu Nhi…”
Tô Thanh Hòa duỗi chân ngoắc lấy người anh.
Cố Trường An tiến về phía trước, sau đó…
Một lúc lâu sau, Cố Trường An cuối cùng cũng dừng lại. Sau đó tay chân luống cuống nhìn nơi đó đang chảy máu của Tô Thanh Hòa, lập tức bị dọa sợ phát khóc: “Thanh Miêu Nhi, em chảy máu rồi!”
Tô Thanh Hòa đang định nói chuyện, đột nhiên trong đầu bỗng vang lên một giọng nói: “Đinh… DNA xứng đôi hoàn thành, hệ thống phụ trợ toàn năng quân tẩu bắt đầu khởi động. Đinh… thành lập liên kết.”
Cô còn đang mơ màng không để ý hệ thống, Cố Trường An bên cạnh bỗng cứng đờ kêu lên: “Thanh Miêu Nhi, vừa rồi em có nghe thấy âm thanh gì không?”
Tô Thanh Hòa: “…”