Cảm ơn bạn sissido đã gửi tặng kim phiếu cho truyện ^^
Chương 472: Liên kết sóng não
Tô Thanh Hòa bỗng sửng sốt, bật hỏi: “Anh nghe thấy âm thanh gì?” Không phải là âm thanh của hệ thống phát ra ngoài đó chứ, nếu thật là vậy thì cô nên giải thích thế nào với Cố Trường An đây?
Cố Trường An sờ đầu mình, khó hiểu nói: “Chính là có âm thanh rè rè vang lên trong đầu anh.”
Rè rè? Sao nghe giống như não bị đoản mạch ấy? Tô Thanh Hòa trầm mặc, lặng lẽ gọi hệ thống: “Chuyện gì vậy?”
“Liên kết sóng điện não. Thuận tiện cho ký chủ sử dụng hệ thống phụ trợ.”
Tô Thanh Hòa bèn yên tâm, nhanh chóng giả vờ lo lắng xem xét Cố Trường An: “Không sao rồi. Anh còn nghe thấy âm thanh nữa không?”
Cố Trường An lại vểnh tai nghe ngóng, hình như là hết rồi.
Anh vỗ đầu bồm bộp, xác định không có âm thanh kỳ lạ kia nữa. Sau đó quay qua nhìn Tô Thanh Hòa. Gương mặt anh lại đỏ bừng lên. Bỗng nhớ tới vừa nãy Tô Thanh Hòa bị chảy máu, cũng không bận tâm mặc quần áo đã nhảy vèo xuống giường, tay chân cuống quýt.
Tô Thanh Hòa kéo anh lại, tò mò hỏi: “Anh làm sao vậy? Bây giờ là mùa đông anh không thấy lạnh hả?”
“Thanh, Thanh Miêu Nhi, em chảy máu, anh phải đi tìm thuốc băng bó cho em.” Cố Trường An đau lòng nói. Anh tự trách bản thân không biết nặng nhẹ, chỉ biết một mình sướng, cái gì cũng không hiểu. Nếu như anh biết sớm hơn, thì cho dù có sảng khoái đến mấy anh cũng không làm.
Tô Thanh Hòa vội nói: “Cái này không cần thuốc, ngủ một giấc là khỏi. Ôi lạnh quá, chúng ta mau đi ngủ thôi.”
Cố Trường An hỏi: “Sao lại không cần thuốc?”
“Em là bác sĩ, anh nghe em.” Tô Thanh Hòa xụ mặt đáp.
Cố Trường An lập tức ngoan ngoãn trèo lên giường, sau đó duỗi tay ôm Tô Thanh Hòa: “Để anh ôm em ngủ thì sẽ không lạnh nữa. Thanh Miêu Nhi, em còn đau không?”
“Không còn đau như lúc đầu nữa.” Tô Thanh Hòa lẩm bẩm nói. Có đau thì cũng chẳng còn cách nào, ai bảo người cô tìm là một con gà tơ chứ. Trong sách nói lần đầu tiên sẽ đau. Sau đó sẽ không đau nữa. Dù sao thì trước sau cũng phải trải qua. Hơn nữa cô càng thích con gà tơ như Cố Trường An hơn.
Cố Trường An vẫn nhớ mãi cô bị chảy máu. Trong tim vẫn luôn bứt rứt, áy náy. Sợ cô bị lạnh, bèn nắm lấy tay và chân cô gác lên người mình.
Một lát sau, đợi Tô Thanh Hòa đã say giấc, anh bèn lén lút xuống giường, sau đó đến phòng bếp đun nước.
Chảy máu thì phải lau sạch sẽ, nếu không miệng vết thương sẽ bị nhiễm trùng.
Bên này, Tô Thanh Hòa đang buôn chuyện với hệ thống.
“Này hệ thống, mi nói tôi nghe xem hệ thống phụ trợ có công năng gì đi?”
“Hệ thống phụ trợ chuyên phục vụ quân tẩu và bạn đời quân nhân. Để giải quyết vấn đề cô đơn của quân tẩu khi xa cách bạn đời một thời gian dài. Công năng cụ thể của hệ thống phụ trợ chính là có thể quan sát cuộc sống của bạn đời quân nhân thông qua video theo dõi. Mỗi ngày một lần. Có thể chuyển vật tư cho bạn đời, bởi vì hệ thống phụ trợ đã liên kết với bạn đời, cho dù vị trí của bạn đời ký chủ có bất kỳ thay đổi thì đều có thể đưa đến vị trí gần anh ấy nhất. Mặt khác, bởi vì sóng điện não đã tiến hành xứng đôi, cho nên ký chủ có thể sử dụng hệ thống để gặp mặt trực tiếp đối tượng của mình, thời hạn mỗi tuần một lần, ngoài ra, hệ thống phụ trợ còn mở cửa hàng phục vụ bạn đời quân nhân.”
“Video theo dõi? Thế giới tinh tế của các người cho quân tẩu quyền hạn lớn thật đấy. Các người không sợ sẽ bị người khác biết được bí mật quân sự sao?”
“Liên quan đến bộ phận cơ mật quân sự, hệ thống sẽ tự động che chắn. Cuộc thi phát sóng trực tiếp chiến trường tinh tế toàn cầu, quyền lợi của quân tẩu chỉ giới hạn ở mức có thể hơi nhìn rõ bộ dạng của chồng mình.”
“Cái thiết kế này cũng khá là nhân đạo.” Tô Thanh Hòa rất hài lòng. Sau này mỗi ngày cô có thể nhìn thấy Trường An một lần.
“Vậy còn tính năng truyền đồ vật đến tay bạn đời thì sao?”
“Nếu như ký chủ muốn đưa đồ vật cho bạn đời quân nhân của mình, thì có thể ấn vào liên kết dưới đây, cho dù là bạn đời của ký chủ ở đâu, đều có thể đưa đến. Không cần ký chủ phải xác định vị trí.”
“Vậy gặp mặt thì sao, gặp kiểu gì. Chẳng lẽ tôi và Trường An có thể dịch chuyển tức thời?”
“Không phải thưa ký chủ, chỉ có thể gặp mặt thông qua sóng não bộ liên kết với nhau, cũng chính là ký chủ thường nói, nằm mơ.”
“…”
Tô Thanh Hòa cẩn thận nghiên cứu một chút ba công năng. Ngoại trừ cái thứ nhất có thể thường xuyên dùng, hai cái còn lại đều không tiện động đến, dù sao thì Trường An không biết sự tồn tại của hệ thống. Mà ở tinh tế, quân nhân thì biết đến. Cho nên, nếu cô có tặng đồ gì cho anh, cũng chỉ có thể ở thời khắc anh yêu cầu. Mà việc này không thể làm thường. Còn công năng gặp mặt trong mơ, mỗi lần gặp mặt cũng chỉ có mình cô biết là thật, còn Trường An chắc chắn sẽ nghĩ đây là mơ…
Ừ thì, làm một giấc mộng đẹp cũng không tồi.