Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 473 - Chương 473 - Chức Năng Mới

Chương 473 - Chức năng mới
Chương 473 - Chức năng mới

Chương 473: Chức năng mới

Lại quan sát một chút cửa hàng của hệ thống phụ trợ, bên trong đều là một số vũ khí. Không khác biệt nhiều so với thời đại này. Cũng có một số vũ khí vượt thời đại. Hơn nữa chúng đều rất đắt. Nhưng mà khi Tô Thanh Hòa nhìn thấy trang bị phòng hộ đầu tiên, lập tức nổi lên hứng thú: “Cái trang phục phòng hộ này thế nào?”

“Cái này có thể hình thành nên một vùng lá chắn không khí xung quanh đối tượng, ngăn cản các loại vũ khí thô sơ. So sánh với vũ khí ở thời đại này, chính là không thành vấn đề. Hàng dùng một lần, mỗi lần chỉ có thể ngăn cản một đợt công kích.”

Nhìn giá cả, 500 tinh tệ/ lần, cũng không rẻ. Nhưng mà đây chính là tương đương với thêm một mạng đảm bảo. Cũng rất có lời.

“Xin phép nhắc nhở ký chủ, phí dụng của tất cả các vật dụng trong cửa hàng đều phải do chính quân nhân tự mình gánh vác. Thiết huyết quân nhân dựa vào quân tẩu nuôi sống là rất xấu hổ. Nhưng mà quyền lợi mua sắm nằm trong tay quân tẩu.”

“… Quân nhân ở tinh tế không có ý kiến gì với sự áp bức của các người à?” Chính mình cần mua đồ vật, quyền quyết định mua hay không lại nằm trong tay vợ…

“Trong thế giới tinh tế của chúng tôi, quân nhân có thể tìm được một người bạn đời có thể chờ đợi anh ta, là điều rất khó khăn. Hơn nữa chúng tôi bồi dưỡng mỗi một vị quân tẩu đều không dễ dàng. Vì để cho quân nhân quý trọng nửa kia của mình, cần phải đặt ra những yêu cầu nghiêm khắc.”

Tô Thanh Hòa lại nói: “Các người không sợ quân tẩu không cho mua à? Giữa vợ chồng với nhau cũng sẽ xảy ra tranh chấp. Lỡ như hai vợ chồng chiến tranh lạnh thì sao?”

“Bạn đời quân nhân chuẩn mực thì phải tự chuẩn bị vũ khí tinh tế, nếu như chẳng may chết nơi sa trường, cũng là vì không đủ năng lực anh dũng hy sinh. Mặt khác, nếu như bạn đời quân nhân hy sinh, hệ thống quân tẩu sẽ tự động tháo dỡ. Sau khi sử dụng hệ thống quân tẩu không có quân tẩu nào đành lòng từ bỏ. Đơn cử như ký chủ.”

“…” Quả thực là không nỡ, không chỉ vì giữ mạng, còn bởi vì thông qua hệ thống cô có thể làm được rất nhiều việc.

Tô Thanh Hòa lại đi xem xét phúc lợi của quân tẩu chính thức: “Tất cả khen thưởng tăng gấp đôi, giá cả các loại hàng hóa giảm 20%. Mỗi tháng có 50 tinh tệ cố định coi như chu cấp phí sinh hoạt. Cho phép sử dụng một nửa tiền lương của đối tượng quân nhân để tiến hành đổi lấy tinh tệ, tỉ lệ đổi lấy căn cứ vào vật giá tiến hành điều chỉnh. Tăng thêm ban thưởng hạng mục mới… Quân nhân cảm thấy cuộc sống hạnh phúc: Quân nhân cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống trước mắt, mỗi ngày sẽ khen thưởng thêm mười tinh tệ. Ngoại trừ trợ cấp gia đình hàng tháng là 50 tinh tệ, tất cả tinh tệ ban thưởng đều không hạn chế phạm vi sử dụng.”

Nhìn những phúc lợi béo bở của quân tẩu, Tô Thanh Hòa không nhịn được chậc lưỡi, đây chính là sự khác biệt giữa chính thức và dự bị, người thiết kế nên hệ thống quân tẩu này còn rất hiểu biết giá trị thị trường đấy.

Bỗng nhiên cô cảm thấy bị ai chạm vào, Tô Thanh Hòa nhanh chóng rời khỏi hệ thống. Cô mở mắt ra, lập tức ngây ngẩn cả người.

Hóa ra đồng chí Cố Trường An đang nghiêm túc lau người cho cô.

Tô Thanh Hòa vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Cảm nhận được sự khoan khoái trên cơ thể, cô bất giác nhoẻn miệng cười.

Trường An nhà cô mặc dù ngây ngô không hiểu gì hết, thế mà còn biết thu dọn hậu quả.

Lúc này Cố Trường An lại chịu giày vò. Trước đó tắt đèn nên không nhìn thấy rõ. Bây giờ anh vừa lau người cho cô, vừa xem xét. Cơ thể trắng nõn, cùng với bên dưới bị sưng đỏ… hu hu hu, không được nhìn, lại nhìn anh sẽ muốn làm chuyện xấu. Thanh Miêu Nhi sẽ khó chịu hơn. Anh quay mặt sang chỗ khác tiếp tục lau, ánh mắt có chút ngây ngốc.

Trong lòng thầm nghĩ, đến lúc nào thì anh mới tiếp tục được làm chuyện xấu đây, haiz.

Tô Thanh Hòa vẫn luôn thức, đợi đến khi Cố Trường An dọn dẹp xong xuôi, trèo lên giường, cô tự nhiên nhào vào trong lòng anh. Cố Trường An nghĩ là cô bị lạnh, bèn ôm chầm lấy cô. Trong lòng vô cùng hạnh phúc.

“Đinh… Chúc mừng ký chủ, đạt được khen thưởng làm quân nhân hạnh phúc, phần thưởng 10 tinh tệ.”

“Trường An, em cũng rất hạnh phúc.” Tô Thanh Hòa nỉ non nói.

Cố Trường An không nghe rõ, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, ngày còn bé mẹ anh cũng dỗ dành anh như vậy.

Sáng sớm hôm sau, Tô Thanh Hòa thức dậy, kết quả phát hiện ra Cố Trường An còn dậy sớm hơn cô. Bước ra ngoài phòng ngủ, thì Cố Trường An đã mua bữa sáng về rồi.

Thấy Tô Thanh Hòa đi ra, Cố Trường An vội vàng đặt hộp cơm xuống bàn, lo lắng chạy lại hỏi han: “Thanh Miêu Nhi, sao em lại ra đây, mau nằm xuống nghỉ ngơi. Em đang bị thương mà.”

Bình Luận (0)
Comment