Chương 474: Nhanh vậy à
Tô Thanh Hòa: “… Không sao, em khỏe rồi.”
“Nhanh vậy à?” Anh đỏ mặt hỏi.
“Ừ…” Tô Thanh Hòa mấp máy môi, nhanh chóng bước đến ngồi xuống bàn ăn cơm.
“Đồng chí Trường An, mau ăn cơm đi, đợi lát nữa còn phải dọn dẹp nữa.”
Cố Trường An cũng ngồi xuống bên cạnh, đánh giá Tô Thanh Hòa, trong lòng vô cùng ấm áp. Vừa tỉnh dậy là có thể nhìn thấy Thanh Miêu Nhi, còn có thể cùng Thanh Miêu Nhi ăn bữa sáng. Cuộc sống như này quá hạnh phúc rồi.
“Đinh... chúc mừng ký chủ đạt được giải thưởng làm quân nhân hạnh phúc, đạt được 10 tinh tệ.”
“…” Tô Thanh Hòa gặm bánh màn thầu nhìn Cố Trường An. Sau đó cầm lấy bánh màn thầu nhét vào miệng Cố Trường An: “Trường An, ăn màn thầu đi.” Trường An của cô thật là quá đáng yêu, quá dễ dàng thỏa mãn. Ăn một bữa sáng là đã hạnh phúc rồi.
Cố Trường An thỏa mãn gặm bánh màn thầu. Nhai nhai lại nhớ tới tối hôm qua ăn bánh màn thầu kia… khụ khụ khụ, không được nghĩ nữa, nghĩ rồi lại muốn làm chuyện xấu.
Nhanh chóng ăn xong bữa sáng, Cố Trường An không cho Tô Thanh Hòa làm gì, chính mình giành lấy việc rửa bát đũa. Sau đó chuẩn bị đến nhà khách đón mẹ mình và mẹ vợ.
Hai người vừa ra khỏi cửa, thì nhìn thấy thím Chu hàng xóm đang cười ha hả từ nhà ăn bệnh viện tiến lại đây: “Hai đứa vừa dậy à, đi nhanh lên, nhà ăn bên kia sắp hết đồ ăn rồi.”
Tô Thanh Hòa đáp: “Chúng cháu ăn sáng rồi ạ, Trường An mang về phòng ăn.”
Thím Chu thấy vậy, bèn nhìn sang Cố Trường An, sau đó cười tủm tỉm nói: “Thanh niên đúng là tràn đầy tinh lực, dậy sớm như vậy cơ à. Đúng rồi, mẹ của hai đứa đang ở trong bệnh viện đấy, các cháu đừng đến nhà khách nữa.”
Tô Thanh Hòa ngạc nhiên hỏi: “Mẹ cháu ở bệnh viện? Có chuyện gì à bác?”
“Đang phát kẹo cưới ấy mà.”
Bên trong bệnh viện, Cao Tú Lan và mẹ Cố mỗi người tay cầm một túi kẹo và túi đậu phộng, hạt dưa, bất kể là gặp được ai, cho dù là quen hay không đều nhét vào tay họ một nắm đậu phộng, một nắm hạt dưa, lại cho thêm vài cái kẹo.
“Cảm ơn mọi người đã chăm sóc giúp đỡ con gái tôi, còn tổ chức hôn lễ cho nó nữa, xin cảm ơn các vị. Mọi người ăn chút kẹo mừng đi.” Cao Tú Lan niềm nở mời chào.
Các đồng chí cán bộ làm trong bệnh viện lần đầu tiên gặp được bà cụ nhiệt tình như vậy, thì đều xấu hổ đỏ bừng mặt.
…
Khi Tô Thanh Hòa và Cố Trường An cùng nhau đến bệnh viện tìm hai bà mẹ, thì hai người họ đang ba hoa với các cô y tá.
Sau khi đi phát kẹo một vòng quanh bệnh viện, Cao Tú Lan gặp được các cô y tá bên khoa ngoại. Các y tá vô cùng mừng rỡ giống như lý tưởng lớn gặp được nhau, kể cho hai bà mẹ nghe sự tích vĩ đại của Tô Thanh Hòa. Sau đó hỏi thăm phương pháp học tập của Tô Thanh Hòa khi còn ở nhà, hỏi Cao Tú Lan làm sao giáo dục con gái.
Sau khi Cao Tú Lan và mẹ Cố biết được sự tích huy hoàng của Tô Thanh Hòa, trên gương mặt của hai bà đều vui vẻ như nở hoa.
Con gái mình bây giờ đã trở thành bác sĩ chính thức, hơn nữa phúc lợi đãi ngộ còn rất tốt, quan trọng nhất chính là đợt trước còn giành được giải thưởng. Cái giải nhất gì đó, dù sao thì con gái mình chính là bác sĩ giỏi nhất. Về quê bà sẽ khoe cho cả làng biết.
“Con gái nhà tôi, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, các thầy cô giáo đều nói con bé học rất giỏi. Bây giờ chẳng phải nó đã trở thành sinh viên sao. Đứa nhỏ này quá thông minh, tôi chẳng phải lo gì cho nó.” Mặt mày Cao Tú Lan hồng hào, kích động nói.
Các y tá nghe vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng hâm mộ, đây chính là ưu điểm của thông minh.
Mẹ Cố ở bên cạnh cũng thổi phồng Tô Thanh Hòa: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Thanh Miêu Nhi nhà chúng tôi là tôi đã thích rồi, tính cách ôn hòa, lại hiếu thuận, khiến người ta phải yêu thương. Tôi thấy khó mà tìm được mấy người cô con dâu hiếu thuận như con bé. Còn thân thiết hơn con gái ruột. Học cái gì cũng nhanh, nấu ăn còn ngon hơn đầu bếp. Còn biết làm việc nhà.”
Nghe thấy mẹ chồng là mẹ Cố đây cũng khen Tô Thanh Hòa như thế, các cô y tá đều sắp hâm mộ đến ghen tị rồi. Cho dù là thời đại nào, mẹ chồng đều chỉ soi mói khuyết điểm của con dâu.
Nhưng mà nghĩ lại Tô Thanh Hòa vừa ưu tú lại bình dị gần gũi, cư xử hòa đồng với mọi người như vậy, mọi người cũng có thể hiểu được. Bác sĩ Tô đúng là tốt đẹp.
Tô Thanh Hòa nhìn thấy hai bà mẹ nói chuyện rôm rả với các cô y tá, bèn nhanh chóng chạy lại hỏi: “Mẹ ơi, hai người ở đây ạ, mẹ đã ăn sáng chưa?”
Các cô y tá nhìn thấy Tô Thanh Hòa, mỉm cười đáp: “Bác sĩ Tô, chúc mừng bác sĩ nhé.”