Chương 475: Ở lại
Tô Thanh Hòa cười nói: “Cảm ơn mọi người. Tôi dẫn mẹ tôi đi ăn cơm trước, hẹn dịp khác nói chuyện với các cô sau nhé.”
Dẫn theo Cao Tú Lan và mẹ Cố rời khỏi bệnh viện, Tô Thanh Hòa định sẽ đưa hai người đi ăn cơm. Kết quả là hai bà mẹ đã ăn cơm xong.
Mẹ Cố nói: “Sáng sớm đã ăn rồi, Trường Chính mua đồ ăn cho bọn mẹ rồi. Nếu các con đói thì một mình các con ăn là được. Sao hôm nay hai đứa dậy sớm vậy. Phải ngủ nhiều một chút.”
Cao Tú Lan cũng nói: “Đúng thế, chúng ta đến đây là để chăm sóc cho hai đứa, cũng không phải đến làm phiền. Thanh Miêu Nhi à, mọi người trong bệnh viện này đúng là nhiệt tình mà. Mẹ đi một vòng quanh bệnh viện, không ai là không khen con.”
“Mẹ ơi, người ta chỉ là khách sáo thôi.”
“Khách sáo cũng không phải là tùy tiện nói. Người ta bảo vậy chắc chắn là phải có đạo lý của nó. Mẹ không quan tâm, dù sao thì Thanh Miêu Nhi của mẹ là giỏi nhất.” Cao Tú Lan tự hào nói.
Mẹ Cố dúi đầu Cố Trường An: “Trường An này, con cũng phải cố gắng lên một chút.”
Cố Trường An xoa đầu nói: “Vâng, con sẽ cố gắng thành công.” Còn muốn ở nhà ba gian nữa.
Tô Thanh Hòa vội che chở Cố Trường An: “Mẹ à, Trường An thực sự rất cố gắng phấn đấu, hai người chưa đến quân khu, nếu không người ta cũng sẽ lôi kéo hai mẹ mà khen Trường An. Trường An rất giỏi đó mẹ, bộ đội là khó lên chức nhất, có bao nhiêu người cạnh tranh như thế, nhưng mà Trường An lại có thể nhanh chóng làm được.”
Nghe Tô Thanh Hòa nói vậy, Cao Tú Lan lại tươi cười hớn hở, vỗ lưng an ủi cậu con rể quý: “Con rể nhà ta chính là có tiền đồ sáng lạn mà, tôi liếc mắt một cái là đã biết Trường An là đứa giỏi giang. Cũng là đứa có thể chịu được khổ.”
Mẹ Cố cười đáp: “Thế nhưng cũng không bằng Thanh Miêu Nhi chịu thương chịu khó.”
“Ai bảo, Trường An ăn nhiều khổ hơn.” Cao Tú Lan che chở con rể nói. Làm sao có thể nói con rể mình không tốt chứ, vậy thì chỉ có thể trách ánh mắt của bà mẹ vợ này không tốt.
Mẹ Cố nói: “Thanh Miêu Nhi cũng rất vất vả. Đọc sách cũng vất vả lắm.”
Cao Tú Lan nói: “Trường An tham gia quân ngũ còn phải huấn luyện cả ngày nữa.”
Tô Thanh Hòa vội ngăn lại hai bà mẹ: “... Mẹ à, chúng ta về nhà thôi, đừng đứng đây lâu, mỏi chân lắm.”
Cố Trường An cũng không ngừng gật đầu tán thành: “Đúng đúng, chúng ta về nhà.” Trên người Thanh Miêu Nhi còn bị thương nữa, không thể bị cảm lạnh.
Lúc này hai bà mẹ mới đình chỉ cuộc tranh luận, đi về nhà. Trên đường đi, Cao Tú Lan nói: “Chúng ta đã chuẩn bị xong đồ đạc rồi, buổi chiều sẽ về quê. Ngày mai là 30 không có chuyến tàu về.”
Tô Thanh Hòa vừa nghe thấy vậy thì lập tức không vui. Ngày mai cũng đã là đêm giao thừa rồi, dù sao thì cũng không thể để cho hai bà mẹ ăn tết trên tàu chứ. Vì hôn lễ của mình và Trường An, mà để hai bà cụ và anh cả chạy từ xa lại đây, còn phải ăn tết bên ngoài, nghĩ lại đều cảm thấy chua xót.
“Mẹ ơi, chúng ta cùng nhau ăn tết đi mẹ, mỗi mình con và Trường An ăn tết với nhau thì buồn lắm. Hay mẹ để qua mùng 1 rồi về nhà.”
Nghe thấy lời này của Tô Thanh Hòa, trái tim Cao Tú Lan bỗng chua xót. Đây còn là lần đầu tiên con gái bà không ở nhà ăn tết.
Bà ấy nhìn sang mẹ Cố, mẹ Cố cũng lấy tay gạt lệ, nói: “Được rồi, vậy năm nay chúng ta đón tết ở bên này đi. Hai đứa nhỏ vừa kết hôn xong, chẳng biết cái gì, hai chúng ta ở lại giúp chúng nó lo liệu.”
Còn nhà ở quê thì tất nhiên không cần lo lắng, còn có các con dâu ở nhà mà.
Về đến nhà, mẹ Cố và Cao Tú Lan lập tức bắt tay vào giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa. Ngày hôm qua họ cũng chỉ dọn qua loa một chút, nhưng đồ đạc trong nhà quá nhiều, đều không còn chỗ mà để. Hai bà mẹ rất đau lòng, nếu như là phòng tân hôn ở nhà, đồ đạc trong phòng đều có thể chuyển tới. Nhưng mà bây giờ ở nơi xa, họ cũng chỉ đành lo lắng suông.
Trước kia luôn muốn nuôi bọn nhỏ cả đời, kết quả cuối cùng bọn nhỏ đều tự dựa vào bản thân mà phấn đấu. Chưa hề dựa dẫm vào cha mẹ.
Thừa dịp thu dọn đồ đạc trong nhà, mẹ Cố kéo con trai mình trộm hỏi: “Trường An à, hôm qua con xem hết quyển sách kia chưa?”
“… Chưa ạ.” Trái tim Cố Trường An đập bình bịch, mặt mũi đỏ lừ.
Mẹ Cố không vui nói: “Con phải xem hết đi, đừng tự mày mò linh tinh. Thanh Miêu Nhi mảnh mai yếu đuối, con phải biết thương yêu con bé. Đừng để con bé bị thương.”
Cố Trường An nghĩ đến vết thương đó của Tô Thanh Hòa, sốt ruột nói: “Vậy, lỡ như chẳng may bị thương thì sao ạ?”