Chương 476: Học theo sách 1
“Không thể nào, cứ làm theo quyển sách kia thì không có khả năng sẽ bị thương. Nếu như bị thương thì chỉ có thể là tại con. Mẹ nói cho con biết, nếu con dám làm Thanh Miêu Nhi bị thương thì mẹ sẽ không tha cho con đâu!” Mẹ Cố nghiêm khắc cảnh cáo.
Cố Trường An: “…”
Buổi trưa, Tô Thanh Hòa còn xuống bếp tự tay nấu cơm, Cố Trường An vừa nhìn thấy thì đã cuống hết cả lên, nhanh chóng chạy đến ngăn cản cô: “Muốn làm gì thì nói với anh, để anh làm là được rồi.”
“Anh cũng không biết làm. Em nấu đồ ăn ngon cho mẹ chúng ta ăn.”
“Để anh, để anh, cái gì anh cũng biết làm.” Không biết thì học.
Mẹ Cố và Cao Tú Lan ở bên ngoài nghe thấy hai người giành nhau làm việc, càng vui lòng hơn.
Cao Tú Lan nghĩ: “Con rể đúng là rất thương yêu con gái mình. Đàn ông biết thương vợ đều là đàn ông tốt.”
Mẹ Cố: “Trường An nghe lọt tai lời dặn dò của bà ấy, biết thương vợ rồi.”
Có hai người họ ở đây, tất nhiên sẽ không có chỗ cho Tô Thanh Hòa và Cố Trường An làm việc, lập tức xông vào phòng bếp đẩy hay vợ chồng son ra ngoài: “Có mẹ ở đây rồi, cần gì hai đứa làm, cứ ở đấy chờ ăn là được rồi.”
Tô Thanh Hòa đứng ở cửa bếp nói vọng vào: “Mẹ ơi, hai người từ xa lại đây, để hai người nấu cơm làm sao được?”
Cao Tú Lan lại nói: “Từ xa lại cũng đâu phải để ăn không ngồi rồi. Sao chúng ta có thể làm phiền hai đứa chứ, mau ra ngoài đợi ăn đi.”
“Đúng vậy, có bọn mẹ ở đây, làm sao để hai đứa phục vụ chúng ta được.”
Tô Thanh Hòa và Cố Trường An không khuyên được hai người, dứt khoát đi ra ngoài kêu Cố Trường Chính lại đây ăn cơm trưa.
Khi họ đến nhà khách, Cố Trường Chính còn đang ngủ.
Lúc anh ta mặc quần áo xong xuôi đi ra ngoài, quầng thâm dưới mắt còn rất sâu. Cố Trường An kinh ngạc hô lên: “Anh à, anh bị làm sao vậy?”
“À, anh ngủ không ngon thôi.” Cố Trường Chính dụi mắt đáp.
Suốt chặng đường dài mãi cho đến tối hôm qua, hai bà mẹ đều nói chuyện không ngớt. Đã rất lâu rồi anh ta chưa được ngủ ngon một giấc. Bây giờ anh ta rất buồn ngủ…
Lúc ba người về đến nhà, đồ ăn đã nấu xong. Tất cả đều là thịt khô cá khô và mì sợi mà hai bà cụ mang từ nhà đến.
Lúc ăn cơm, mẹ Cố nói với Cố Trường Chính chuyện sẽ không về quê ăn tết. Cố Trường Chính yên lặng gật đầu.
Có về quê ăn tết hay không đâu quan trọng, đối với người làm công an như anh, không ở nhà ăn tết là chuyện thường tình.
Mẹ Cố lại lập tức quay sang nói với Cố Trường An: “Nếu như hai đứa có tin vui, thì phải viết thư thông báo cho cả nhà ngay, mẹ sẽ lại đây.”
“Tin vui gì ạ?” Tô Thanh Hòa hỏi, tin vui của cô còn có rất nhiều.
Mẹ Cố cười tủm tỉm: “Chính là có thai.”
“Khụ khụ khụ…” Cố Trường An ngồi bên cạnh sặc cơm. Sau đó nhìn bụng Tô Thanh Hòa, bắt đầu lo lắng. Tối hôm qua anh còn làm Thanh Miêu Nhi bị thương, nếu như có em bé, liệu có khiến đứa bé bị thương không?
Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Cao Tú Lan bĩu môi nhìn con rể ngốc nhà mình. Nhìn nó mà xem, vừa nghe thấy có thai, là đã vui đến ngốc rồi. Giống y như Đại Căn nhà bà ấy.
Sau khi ăn cơm trưa xong, cả nhà cùng nhau đi dạo phố sắm đồ tết. Thời điểm gần tết, người trong bệnh viện ngồi xe ra ngoài mua sắm cũng nhiều. Nếu đã quyết định ở đây ăn tết, tất nhiên là phải ăn thật hoành tráng rồi.
Sau khi mua hàng tết trở về, bầu trời đã sẩm tối. Ăn tạm một chút cho no bụng, sau đó mẹ Cố và Cao Tú Lan bèn rời đi. Chuẩn bị ngày mai sang đây ăn tất niên đón giao thừa.
Mẹ Cố trước khi ra khỏi cửa còn không quên dặn dò con trai: “Con à, nhớ đọc nhiều sách!”
Tiễn mấy người mẹ Cố, Cao Tú Lan và anh cả về, Cố Trường An và Tô Thanh Hòa đóng cửa chuẩn bị nghỉ ngơi.
Trên bếp lò vẫn luôn đặt ấm nước nóng, Cố Trường An tới phòng bếp rót cho Tô Thanh Hòa một ly nước, còn mình thì chạy đi rửa mặt. Đợi đến khi quay lại phòng thì Tô Thanh Hòa đã nằm trên giường. Anh hồi hộp đổ nước đi, sau đó run rẩy cởi quần áo, trèo lên giường.
Nhưng mà sau khi lên giường, anh cũng không dám nhúc nhích.
Không được nhúc nhích, nhúc nhích là muốn làm chuyện xấu thì phải làm sao?
Nhưng mà không làm gì thì rất khó chịu trong người, rất muốn ăn bánh màn thầu như đêm qua, rất muốn làm chuyện thân mật với Thanh Miêu Nhi.
Bên cạnh, Tô Thanh Hòa đợi Cố Trường An hành động. Dù sao thì hai người mới kết hôn, sau khi nếm thử trái cấm thì luôn có chút thực tủy biết vị.
[Thực tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.]