Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 477 - Chương 477 - Học Theo Sách 2

Chương 477 - Học theo sách 2
Chương 477 - Học theo sách 2

Chương 477: Học theo sách 2

Nhưng mà Cố Trường An ở bên cạnh lại không có động tĩnh gì. Cô trở mình định nhìn lén Cố Trường An, kết quả lại nhìn thấy Cố Trường An đang nằm bên mép giường, hình như đang lén lút xem gì đó.

Cô nghi ngờ lại gần nhìn thoáng qua, lập tức hai mắt trừng lớn.

Đồng chí Cố Trường An thế mà lại xem sách cấm! Còn là loại có hình ảnh minh họa rõ ràng!

Cố Trường An cũng đã phát hiện ra động tĩnh sau lưng, ngoảnh đầu nhìn lại, lập tức sợ tới mức tuột tay làm rơi sách xuống đất.

Anh không có ý gì khác, chỉ là muốn học hỏi thêm một chút, như vậy thì cho dù có làm chuyện xấu cũng không khiến Thanh Miêu Nhi bị thương.

“Thanh Miêu Nhi, anh…”

Tô Thanh Hòa bĩu môi nói: “Anh xem gì thế, cho em xem với.”

“Xem, xem sách làm chuyện xấu…” Cố Trường An lắp bắp nói: “Anh, anh, ngày hôm qua anh làm em bị thương. Nhưng anh vẫn muốn làm chuyện xấu…”

Tô Thanh Hòa đỡ trán, đồng chí Trường An đây vẫn còn tưởng hôm qua cô bị thương sao?

Nhưng mà thấy Cố Trường An thương mình như vậy, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cô kéo tay Cố Trường An hỏi: “Vậy anh xem xong chưa?”

“Ừ…” Cố Trường An cũng không dám ngẩng đầu nhìn người, vừa nãy anh đã xem thật lâu.

“Trong sách có gì đó?” Tô Thanh Hòa nói khẽ bên tai anh.

Hơi thở của Cố Trường An lập tức trở nên dồn dập, nuốt nước bọt ừng ực, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy Tô Thanh Hòa nằm xuống giường, sau đó xoay người đè lên, hai tay chống ở hai bên người cô, nhìn vẻ mặt ngây thơ của Tô Thanh Hòa, Cố Trường An cảm nhận được trong lòng mình bỗng có một số suy nghĩ tà ác, anh chột dạ dỗ dành: “Thanh Miêu Nhi, anh , anh làm cho em xem nhé?”

“Được đó.” Tô Thanh Hòa cười nói.

Suy nghĩ tà ác trong đầu Cố Trường An bỗng nhiên bừng cháy hừng hực, lập tức cúi đầu xuống, chiếm lấy đôi môi Tô Thanh Hòa, bàn tay còn học theo trong sách, từ từ cởi quần áo, sau đó dán sát vào da thịt, di chuyển khắp nơi.

Làm sao bây giờ, anh rất muốn bắt nạt Thanh Miêu Nhi.

Bởi vì sự việc “đổ máu” ngày hôm qua, cho nên hôm nay Cố Trường An làm rất cẩn thận, chậm rãi, đến tận khi phát hiện ra thực sự không còn chảy máu nữa, lập tức vui mừng. Sau đó từ từ vận động cơ hông.

“Ừm, Thanh Miêu Nhi… đau không…” Anh hồi hộp thở hổn hển nói.

“… Ừm… không đau.” Tô Thanh Hòa ôm chặt lấy cổ Cố Trường An.

Cố Trường An cảm giác cả người giống như đang bay lượn: “Thanh Miêu Nhi, em thoải mái không? Anh, anh cảm thấy… rất tuyệt vời.” Cũng không biết phải diễn tả thế nào.

“Dạ.” Tô Thanh Hòa khàn giọng đáp lại.

Được Tô Thanh Hòa đáp lại, Cố Trường An kích động cúi người xuống, sau đó làm theo bản năng, tiếp tục ăn bánh màn thầu mà mình yêu thích nhất.

Mãi cho đến nửa đêm, Cố Trường An thở phì phò ôm ấy Tô Thanh Hòa, anh bỗng nhiên nhớ đến một chuyện rất quan trọng: “Thanh Miêu Nhi, anh không làm em bé bị thương chứ?”

Tô Thanh Hòa mệt mỏi khép hờ mí mắt, lẩm nhẩm nói: “Không đâu.” Còn chưa có thai mà, sao có thể làm em bé bị thương chứ.

Lúc này Cố Trường An mới yên tâm, bởi vì trong lòng anh vẫn muốn sau này tiếp tục làm chuyện hư hỏng với Thanh Miêu Nhi.

Hai người ngủ một mạch đến sáng hôm sau mới rời giường. Khi Cố Trường An bừng tỉnh, thì lập tức nhanh nhẹn mặc quần áo, chuẩn bị đi mua cơm cho Tô Thanh Hòa, sau khi mặc xong quần áo tươm tất, chuẩn bị hôn chào buổi sáng Tô Thanh Hòa, kết quả nhìn thấy vết đỏ trên cổ Tô Thanh Hòa, lập tức sợ ngây người.

Đây đều là do mình làm sao?

Ngày hôm qua rõ ràng anh chỉ hôn vài cái. Làm sao lại trở thành như vậy, xong rồi xong rồi, chắc chắn Thanh Miêu Nhi đã rất đau. Anh nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, đi tìm thuốc mỡ. Sau đó quay lại thoa cho Tô Thanh Hòa.

Tô Thanh Hòa đang ngủ rất thoải mái, bị thuốc mỡ lạnh làm cho tỉnh, cau mày không vui hất tay.

Cố Trường An vừa nhìn, cánh tay cũng có…

Anh trộm nhấc chăn lên xem, xong rồi, bên trên chỗ thích nhất cũng có…

Tô Thanh Hòa mơ màng mở mắt ra hỏi: “Trường An à, sao thế?”

“Thanh Miêu Nhi, em có đau không? Em, trên người em toàn là vết thương mà anh gây ra.”

Tô Thanh Hòa nhìn cơ thể mình: “Không có, không bị thương.”

“Đây này…” Cố Trường An chỉ vào cánh tay cô.

Tô Thanh Hòa nhìn lướt qua, lập tức đỏ mặt. Cái này không phải là dấu hôn sao?

“Khụ khụ, cái này không sao, là bình thường thôi, đợi lát nữa là hết. Em không thấy đau. Đây chính là chứng cứ sau khi làm chuyện xấu. Không phải lo.”

Cố Trường An hỏi lại: “Thật ư?”

“Vâng.”

Cố Trường An bèn yên tâm, sau đó nói với cô: “Thanh Miêu Nhi này, sao em biết vậy, em cũng xem sách à?”

“Em còn lâu mới cần xem sách đấy, em là bác sĩ đó! Bác sĩ hiểu rõ cơ thể người nhất.” Tô Thanh Hòa đường hoàng chính nghĩa nói.

Hai má của Cố Trường An lập tức đỏ bừng, lí nhí hỏi: “Thanh Miêu Nhi, vậy sau này em cũng dạy anh một chút kiến thức y học nhé.” Anh cũng muốn cố gắng hiểu biết cơ thể Thanh Miêu Nhi.

Tô Thanh Hòa: “…” Đi đâu tìm sách cấm cho anh xem đây: “Mau rời giường thôi, lát nữa mẹ đến đấy.”

Biết mẹ Cố và Cao Tú Lan sắp tới, Cố Trường An nhanh chóng giúp Tô Thanh Hòa mặc quần áo. Ngàn vạn lần không thể cho mẹ anh và mẹ vợ biết được chuyện hai người làm.

Thấy Cố Trường An giúp mình mặc quần áo, Tô Thanh Hòa ghé qua hôn chụt một cái thật kêu vào má anh.

Cố Trường An lập tức vui vẻ.

“Đinh… chúc mừng ký chủ đạt được phần thưởng làm quân nhân hạnh phúc, thưởng 10 tinh tệ.”

Bình Luận (0)
Comment