Chương 482: Chuẩn bị 1
Cố Trường An đỏ mắt cắn một cái: “Ngon quá.”
Thanh Miêu Nhi thật sự quá dịu dàng.
Dịu dàng tới mức anh không có thời gian để buồn.
Hai người ăn miếng bánh đã nướng chín xong lại nạo sạch phần cháy khét trên miếng bánh nướng hỏng, tiếp tục ăn. Bây giờ lương thực rất quý, huống chi là bột mì thế này, tuyệt đối không thể lãng phí.
Hài lòng ăn xong bữa tối, hai người tắm rửa rồi lên giường nằm nói chuyện phiếm.
“Trường An, cuộc sống thế này thật hạnh phúc, thật hy vọng cứ như vậy sống hết đời.” Tô Thanh Hòa cười thỏa mãn. Tuy rằng chất lượng cuộc sống bây giờ kém xa tương lai, nhưng cô tình nguyện trải qua cuộc sống như vậy cũng không muốn trở về tương lai ăn đồ bên ngoài mỗi ngày.
Có sự nghiệp của mình, có khả năng sinh tồn, chồng của mình, người nhà của mình, thật sự rất hạnh phúc.
Cố Trường An nói: “Thanh Miêu Nhi, chờ sau này quốc gia của chúng ta lớn mạnh rồi, anh sẽ có nhiều thời gian để giúp em hơn.”
Nghe Cố Trường An nói vậy, Tô Thanh Hòa nhớ tới chuyện anh phải đi.
Cô nhìn gương mặt tuấn tú, đôi mắt trong trẻo, bờ môi đầy đặn của Cố Trường An, không nhịn được ghé lại hôn anh một cái: “Trường An, chúng ta làm chuyện xấu đi.”
“... !!!” Cố Trường An ngơ ra một hồi mới phản ứng lại, sau đó nhìn Tô Thanh Hòa nuốt nước miếng mấy lần: “Vậy, anh làm chuyện xấu thật đây?”
Tô Thanh Hòa bị bộ dạng đàng hoàng này của anh quyến rũ tới không nhịn được muốn làm chuyện xấu, trực tiếp đẩy ngã Cố Trường An đè lên, hôn lên mặt và môi anh.
Cố Trường An cảm giác được cơ thể mềm nhũn nóng hầm hập đè trên người mình, toàn thân kích động run rẩy. Anh ôm chặt lấy Tô Thanh Hòa, nhiệt tình hôn trả lại.
Có kinh nghiệm hai lần trước, Cố Trường An đã có thể thuần thục cởi quần áo, trở mình đè người, sau đó bắt đầu làm chuyện xấu.
Tô Thanh Hòa ôm thật chặt lưng anh, dùng chân quấn lấy eo anh, nhiệt tình hôn anh: “Trường An, Trường An...”
“... Thanh Miêu Nhi... Em chính là mạng của anh...”
Vì sự nhiệt tình của Tô Thanh Hòa nên Cố Trường An cực kỳ sung sức, mãi cho đến đêm khuya mới chấm dứt.
Đang là giữa đông nhưng hai người đều dầm dề mồ hôi, Tô Thanh Hòa thấy dính nhớp nháp nên muốn tách ra, kết quả bị Cố Trường An ôm lại.
“Khoan đã, chặn thêm lát nữa.”
“Cái gì?”
“Chặn lại, nếu không con chạy ra ngoài thì sao. Chảy ra thì không nhét lại được.” Cố Trường An lo lắng nói.
Tô Thanh Hòa: “...”
Đột nhiên cô nghĩ, nếu có một ngày đồng chí ở Trường An ở bên ngoài “tự xử”, anh định xử lý những thứ đó thế nào.
Chặn một hồi lâu, lúc này Cố Trường An mới buông ra. Lúc lui ra vẫn có rất nhiều thứ chảy ra. Anh mặt mày bất đắc dĩ, như vậy cũng vô dụng.
Cố Trường An thở dài, muốn xuống giường lấy nước cho Tô Thanh Hòa rửa ráy, lại bị cô kéo lại.
Tô Thanh Hòa dịu dàng nói: “Đợi lát nữa đi, chúng ta trò chuyện.”
Cố Trường An ôm cô thật chặt: “Thanh Miêu Nhi, trên người em đau không, mệt không?”
“Không...” Lúc này sao có thể hỏi chuyện này được, mất mặt bao nhiêu. Đau thì không đau, chỉ là mệt vô cùng.
Nhìn lại thì Cố Trường An giống như hoàn toàn không có chuyện gì vậy, đúng là quá bất công mà, rõ ràng mình cũng là cao thủ Thái Cực.
Cô nhéo tay Cố Trường An, rất rắn chắc. Phải mất bao nhiêu ngày đêm vùi mình trong gió lạnh tuyết rơi mới luyện ra được.
“Trường An, hôm nay quân khu gọi điện tới bệnh viện, kêu anh ngày mốt về đơn vị.”
Cố Trường An ôm cô thật chặt, sau đó lại gần, hôn lên mặt cô một cái.
“Thanh Miêu Nhi...” Anh muốn nói thật xin lỗi, nhưng cả ba chữ kia cũng không biết phải nói ra khỏi miệng thế nào.
Tô Thanh Hòa ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Anh nghĩ gì đấy, đâu phải em không cho anh đi. Anh là quân nhân, em là quân y. Chúng ta đều có sứ mệnh của mình, sao có thể nghỉ một cái là buông bỏ trách nhiệm của mình được.”
Cố Trường An ôm cô thật chặt: “Đợi hòa bình rồi, nhất định anh sẽ ở bên em thật tốt.”
Tô Thanh Hòa cười không nói chuyện. Cho dù là hòa bình rồi, thân là quân nhân cũng là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Đặc biệt là người có trách nhiệm lại cầu tiến như Trường An, sao có thể dừng lại được.
Nhưng cô tin rằng giờ phút này Trường An thật lòng muốn ở bên cô.
Cô vươn tay ôm lấy cổ Cố Trường An, từ từ hôn môi với anh. Phải thừa dịp còn ở nhà thân thiết thêm một chút, chờ anh đi rồi cô cũng chỉ có thể mỗi ngày nhìn màn hình một lần.
Tuy rằng mùng ba Cố Trường An phải đi, nhưng bên Tô Thanh Hòa lại không có ngày nghỉ. Làm một nhân viên y tế, đặc biệt là quân y thì không thể nào vì vấn đề riêng của mình mà xin nghỉ ngơi.