Chương 481: Học nấu ăn
Lúc cô đến, mấy bệnh nhân trong trận thi đấu trước đã được sắp xếp đến bệnh viện, chờ qua Tết là cô phải bắt đầu làm phẫu thuật.
Chủ nhiệm Chu nói: “Chuyện cấy ghép nội tạng cháu có nắm chắc không?”
“Thuốc vẫn chưa bào chế xong, có lẽ cần thêm một thời gian. Dù sao cũng là sử dụng trên lâm sàng, cháu cũng cần nắm chắc hơn.”
Chủ nhiệm Chu nghiêm túc nói: “Được, chỉ cần cháu nắm chắc, mọi nguồn lực của bệnh viện đều dành cho cháu. Trước khi giáo sư Hùng đi cũng nói rõ chỉ cần nghiên cứu của cháu cần tài liệu, Tây Nam không có, ông ấy cũng sẽ tìm cho cháu ở Bắc Kinh. Tiểu Tô, đây chính là một bước đột phá lớn.”
Tô Thanh Hòa gật đầu: “Cháu sẽ cố gắng hết sức.”
Chủ nhiệm Chu khẽ gật đầu: “Được, mấy ngày này cháu nghỉ ngơi thêm một chút đi, sau đó dùng dốc toàn lực đối mặt với công việc.”
Rời khỏi bệnh viện, trong lòng Tô Thanh Hòa lập tức suy nghĩ chuyện phẫu thuật. Bởi vì có thành phẩm có thể đẩy ngược nên độ khó không lớn, nhưng cô vẫn chưa hài lòng với trình độ y học hiện tại của mình lắm. Đa phần đều là tự mình học, hơn nữa còn dựa vào luyện tập và thí nghiệm không ngừng mới đạt được trình độ như bây giờ, nếu có một giáo viên dạy tận tay thì tốt rồi.
“Hệ thống, tôi thăng cấp thêm hai kỹ năng cơ bản là có thể thăng cấp phòng học sao?”
“Đúng vậy kí chủ.”
Tô Thanh Hòa kiểm tra điểm kỹ năng cơ bản của mình một lát. Hiện tại hai mục Mặc và Ăn đã là cấp D, chỉ còn lại Ở và Đi đang cấp C.
“Bác sĩ Tô, vừa rồi quân khu gọi điện tới, báo đồng chí Cố Trường An mùng ba về đơn vị.”
Tô Thanh Hòa nhìn lại, là đồng chí nữ trong phòng truyền tin của bệnh viện.
“Mùng ba về đơn vị?” Này mốt ư, nhanh như vậy?
Đồng chí nữ phòng truyền tin cười nói: “Đúng thế, vừa gọi điện thoại tới, tôi còn chuẩn bị đến nhà hai người đây.”
“Cảm ơn, tôi trở về nói với Trường An một tiếng.”
Chờ đồng chí nữ đi, Tô Thanh Hòa vẻ mặt mất mát về nhà.
Cô phải làm việc, Trường An cũng phải đội ngũ. Cuộc sống thư thả này thật sự quá ngắn ngủi rồi.
…
Tô Thanh Hòa vừa về đến nhà đã ngửi thấy mùi khét. Cô lập tức bịt mũi đi vào phòng bếp, phát hiện đồng chí Cố Trường An đang làm bánh bánh nướng áp chảo. Trong nồi là một cái bánh đen như mực, mùi vị phát ra từ cái bánh này.
“Trường An, anh đang làm gì vậy?” Tô Thanh Hòa giật mình hỏi.
Cố Trường An đang luống cuống tay chân làm bánh nướng áp chảo, nghe thấy giọng nói của Tô Thanh Hòa thì suýt chút đánh rơi cái xẻng trong tay.
“Thanh Miêu Nhi, anh đang làm bữa tối. Anh muốn làm bánh rán hành cho em ăn. Lúc làm nhiệm vụ, chiến hữu trong ban hậu cầu nấu cho bọn anh ăn.”
Tô Thanh Hòa xem tình hình trong nhà bếp, dở khóc dở cười.
Cô đi tới chỉ vào bánh trong nồi: “Đây là bánh rán hành anh làm ấy hả?”
“Làm hỏng rồi.” Cố Trường An chột dạ đáp. Bữa tối làm không xong, còn lãng phí bột mì ở nhà.
“Thanh Miêu Nhi, anh sẽ học thật giỏi. Anh thường xuyên không ở nhà, em rất vất vả, vì vậy anh hi vọng lúc anh ở nhà có thể san sẻ với em.”
Tô Thanh Hòa nghe xong trong lòng mềm nhũn, bước tới nắm tay anh: “Đồng chí Trường An, không cần áp lực, em không cảm thấy vất vả.”
Cô hoàn toàn không cảm thấy vất vả chút nào. Lúc Trường An không ở nhà, cô cũng có cuộc sống của mình, mỗi ngày bận rộn chuyện của mình. Có sự trợ giúp của hệ thống, cô có sự nghiệp, có tay nghề, có thể sống vô cùng thoải mái, còn có thuốc hiệu quả nhanh, bị bệnh cũng không cần lo lắng.
Cố Trường An nghe vậy cực kỳ khó chịu. Anh biết chẳng có người phụ nữ nào không hy vọng đàn ông ở nhà chăm sóc. Mẹ anh và chị dâu đều như vậy. Đàn ông ở nhà có thể giặt quần áo nấu cơm giúp, còn có thể giúp làm rất nhiều chuyện. Lúc anh không có ở nhà, Thanh Miêu Nhi phải tự mình làm, không cực khổ mới là lạ.
Thanh Miêu Nhi không muốn anh tự trách nên mới ấm ức bản thân, còn nói không cực khổ, đều là nói dối.
“Thanh Miêu Nhi, anh muốn học. Anh muốn làm cho em ăn.”
Tô Thanh Hòa nghe vậy nhìn bánh trong nồi, cái bánh này cô không dám ăn đâu. Tô Thanh Hòa cầm cái bánh đen thui lên, cười trêu ghẹo: “Ngoài giòn trong mềm, tài nghệ của anh cũng không tệ đấy.”
Cố Trường An mím môi cau mày tự trách. Anh cảm thấy mình quá ngốc, Thanh Miêu Nhi nấu ăn giỏi như vậy, sao anh lại làm không tốt chứ.
“Đồng chí Trường An, anh đừng tự trách, ai mà không có lần đầu, em dạy cho anh.” Tô Thanh Hòa cầm tay anh, từ từ bỏ dầu thả bánh.
Chẳng mấy chốc, bánh trong nồi đã biến thành màu vàng khô, thơm ngào ngạt. Hai người cùng vớt bánh nướng ra khỏi nồi. Tô Thanh Hòa cầm đũa gắp lên nếm thử một miếng: “Ngon lắm, anh ăn thử đi.”