Chương 480: Không phát ra tiếng
Bên này Cố Trường An thấy hai người mẹ đã ra ngoài cũng có chút không nhịn được nữa: “Anh... em đi ngủ...”
Cố Trường Chính ngáp một cái: “Đi đi đi đi.”
Dựng cái giường trong phòng khách, anh ta cũng ngủ luôn. Haiz, nhớ vợ nhớ con. Lần sau để Trường Bình đi đi. Hai bà cụ đúng là sung sức quá.
Cố Trường An về phòng, Tô Thanh Hòa đã nằm trên giường ngủ rồi.
Anh cởi quần áo chui vào trong chăn, rồi thò tay sờ Tô Thanh Hòa.
Tô Thanh Hòa mơ mơ màng màng trở mình, nhìn anh hỏi: “Anh làm gì đó?”
“Thanh Miêu Nhi... Anh muốn làm chuyện xấu...” Cố Trường An chậc chậc chép miệng nói. Hôm nay anh luôn nhớ kỹ chuyện này.
Tô Thanh Hòa lập tức mở to hai mắt nhìn Cố Trường An. Mẹ ơi, đồng chí Cố Trường An nghiện rồi à, lúc trước đồng chí thuần khiết bao nhiêu, bây giờ chỉ biết nhớ thương loại chuyện này.
Cô chỉ vào cửa: “Có người ngủ bên ngoài đấy.”
Cố Trường An: “... Vậy chúng ta không phát ra tiếng.”
“Không được, ngủ!” Cô còn cần mặt mũi đấy, sao có thể không phát ra tiếng được, cho dù cô và Trường An không lên tiếng, giường cũng phải kẽo cà kẽo kẹt. Đặc biệt là giường của bọn họ còn kê sát vách tường, Trường An vừa nhúc nhích một cái, giường đã đụng vào vách tường, động tĩnh rất lớn...
Nghe Tô Thanh Hòa không cho, Cố Trường An ấm ức nằm trên giường: “Vậy, ngày mai có thể làm chuyện xấu không?”
“Ngày mai rồi nói.”
Cố Trường An không lên tiếng, sau đó đưa tay đặt lên bụng cô: “Thanh Miêu Nhi, em nói xem chúng ta có thể đã có con hay không?”
Tô Thanh Hòa ngáp một cái: “Em không rõ lắm, bình thường thì không nhanh như vậy.”
“Vậy phải bao lâu mới có thể có.”
“Chắc phải làm chuyện xấu thêm mấy lần.” Tô Thanh Hòa có chút mờ mịt: “Anh phải bỏ hạt giống vào bên trong mới có thể xuất hiện em bé được.”
Cố Trường An sốt ruột: “Anh không bỏ gì hết, anh quên bỏ rồi, hạt giống ở đâu?”
“... Chính là mỗi lần... ở lại bên trong ấy.”
Cố Trường An lập tức máu nóng dâng trào, cả khuôn măt đỏ như lửa đốt.
Thứ kia, thứ kia vậy mà có thể mọc ra em bé!
Anh cảm thấy quá thần kỳ.
Xong rồi xong rồi, lần sau không thể lấy ra nhanh như vậy, phải chặn lại, nếu không con chạy ra ngoài thì sao?
Cố Trường An lật người ôm chặt Tô Thanh Hòa, quyết định học thêm chút tri thức, không thể không biết gì hết.
Sáng hôm sau, Tô Thanh Hòa và Cố Trường An cùng đi chúc Tết mấy vị bác sĩ và chủ nhiệm, sau đó mới về nhà cùng ăn sáng.
Hôm nay mẹ Cố và Cao Tú Lan phải trở về rồi, vẫn là bệnh viện quân khu giúp mua vé nên mới mua được vé. Hai người cũng không muốn về, nhưng chuyện trong nhà còn chưa bàn giao rõ rõ ràng. Cao Tú Lan đang làm bên liên đoàn phụ nữ tới khí thế ngất trời, mẹ Cố thì gia đình bên kia cũng không rời khỏi bà được. Hơn nữa Cố Trường Chính còn phải trở về đi làm.
Tô Thanh Hòa và Cố Trường An cùng đưa ba người bọn họ tới nhà ga. Đến sân ga, mẹ Cố và Cao Tú Lan kéo hai người.
“Trường An và Thanh Miêu Nhi của mẹ.”
“Con gái con rể của mẹ.”
Tô Thanh Hòa và Cố Trường An đều mặt mày lưu luyến nhìn hai người mẹ. Tô Thanh Hòa nói: “Hay là mọi người ở lại thêm chút nữa đi.”
Cao Tú Lan lau nước mắt: “Không được, chuyện bên công xã không có mẹ không được.”
Mẹ Cố cũng nói: “Mẹ cũng là người bận rộn.”
Tô Thanh Hòa cười gượng gạo: “Vâng, vậy, hai người trở về đi.”
Hai người mẹ nghe xong lời này lại mặt mày khó chịu không đành lòng đi.
Giằng co cả một lúc lâu, cuối cùng xe cũng tới. Đầu tiên Cố Trường Chính mang tất cả hành lý của mọi người lên xe, mẹ Cố và Cao Tú Lan lưu luyến không rời chào hai người.
Cách cửa sổ xe, mẹ Cố và Cao Tú Lan không ngừng lau nước mắt. Tô Thanh Hòa cũng bị chọc cho rơi nước mắt.
“Mẹ ơi, có thời gian con sẽ về thăm mọi người.” Tô Thanh Hòa hét lên.
Cố Trường An ở bên cạnh ngơ ngác, đối với một người đã ở bên ngoài một hai năm mà nói, ly biệt là chuyện rất bình thường, nhưng thấy Tô Thanh Hòa khó chịu, trong lòng anh cũng không chịu nổi: “Thanh Miêu Nhi, anh sẽ cố gắng, chờ anh có nhà rồi sẽ đón mẹ tới ở.”
Xe từ từ lăn bánh, Tô Thanh Hòa dựa vào ngực Cố Trường An: “Trường An, sau này lại chỉ còn hai người chúng ta thôi.”
Chung quy là có thể bầu bạn với nhau, nỗi buồn ly biệt của hai người rời khỏi nhanh chóng vơi đi.
Dọn dẹp xong, Tô Thanh Hòa lại tới bệnh viện một chuyến. Thời gian nghỉ kết hôn của cô đã kết thúc, với bác sĩ mà nói là không có kỳ nghỉ đông, cũng phải trực ban.
Nhưng các bác sĩ đi trước đều rất săn sóc cô, vì vậy ca trực của cô đều được xếp phía sau.