Chương 479: Ăn tết 2
Bởi vì Điền Tiểu Mai bụng to nên không để cô ta làm việc, mọi chuyện đều là Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa làm. Hai người vốn cho rằng nhiều đồ ăn như vậy, cũng không có bà cụ quản, nhất định năm nay ăn Tết sẽ rất thoải mái. Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện ra vấn đề. Trước kia trong nhà đều là bà cụ sắp xếp hôm nay làm cái này, ngày mai làm cái kia. Bây giờ bà cụ không có ở nhà, không tiện quyết định, hai nàng dâu đều tự có suy nghĩ của riêng mình.
Mãi cho đến khi giờ cơm trưa cũng đã qua vẫn chưa nấu cơm xong.
Vẫn là bọn nhỏ la đói, lúc này hai người chịu yên. Lâm Thục Hồng xoa cái bụng xẹp lép, vừa thái thịt vừa bảo: “Nếu mẹ ở nhà thì tốt rồi.”
Năm hết Tết đến không có ai ở bên cạnh lải nhải không quen chút nào.
Đinh Quế Hoa thở dài: “Đúng vậy, năm nay cô út cũng không có ở nhà, Tết năm nay chẳng có chút mùi vị năm mới gì cả.”
Không chỉ có hai người cảm thấy không quen, bên trong nhà trên, ba anh em Tô Ái Quốc cũng mặt mày ngơ ngác. Haiz, mẹ và em út không có ở nhà, cảm giác trong lòng trống trải.
Bên phía bệnh viện quân y Tây Nam, Cao Tú Lan và mẹ Cố mừng rỡ gọi cục cưng quý giá nhà mình ăn uống tiệc tùng.
Tuy rằng không ăn giao thừa ở nhà nhưng có thể thấy cục cưng của mình mũm mĩm đã đủ thỏa mãn rồi. Quê nhà cái gì, con cái cái gì, bọn họ cứ vui vẻ ở lại đây.
Nghĩ tới chuyện ngày mai phải đi, hai người mẹ đều không đành lòng.
“Thanh Miêu Nhi, mẹ hối hận rồi. Mẹ không nên cho con học đại học, học đại học xa như vậy.” Cao Tú Lan không nhịn được đỏ mắt, nghĩ tới chuyện gần sang năm mới không được khóc mới gắng nhịn lại.
Mẹ Cố cũng nói: “Mẹ cũng không nên để Trường An ra ngoài, lúc trước mẹ phải liều mạng ngăn cản mới đúng. Nếu không bây giờ vợ chồng son các con đang ở nhà kết hôn, cả nhà đoàn viên sum vầy tốt bao nhiêu.”
Cố Trường Chính ở bên cạnh cúi đầu ăn cơm, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình.
Tô Thanh Hòa và Cố Trường An nhìn nhau, hai người đều cười thỏa mãn. Bọn họ rất hài lòng về cuộc sống hiện tại.
Tô Thanh Hòa cười bảo: “Mẹ ơi, bây giờ con và Trường An rất tốt. Công việc hiện tại bọn con làm đều rất có ý nghĩa, chuyện này có thể thể hiện giá trị của bản thân bọn con.”
Cao Tú Lan rất muốn nói ý nghĩa cái gì, chẳng phải là chịu khổ chịu tội hay sao, nhưng cuối cùng bà ấy vẫn không nói ra. Có nói cũng vô ích, con mình cũng không thể trở về, nói ra chính là giội nước lạnh.
Cố Trường An thấy hai người mẹ khó chịu như vậy bèn bảo đảm: “Mẹ à, hai người đừng lo cho bọn con, chờ sau này con cố gắng được đề bạt rồi có thể ở lại căn hộ ba phòng, đón hai người tới, mỗi người một phòng, muốn ở với bọn con bao lâu cũng được.”
Nghe Cố Trường An nói vậy, trong lòng Cao Tú Lan lập tức thoải mái. Xem đó, con rể biết nói chuyện chưa kìa, còn đón bà ấy tới đây ở nữa.
Bà ấy còn chưa lên tiếng, mẹ Cố đã cảm động nói: “Vẫn là Trường An của chúng ta hiếu thảo. Trường An, mẹ ở với con! Nhất định mấy thằng anh của con sẽ không nuôi mẹ đâu.”
Cố Trường Chính: “...” Còn oan hơn Đậu Nga!
Mẹ Cố lại kéo Cao Tú Lan nói: “Bà thông gia này, bà cũng tới ở, làm bạn với tôi, giặt quần áo nấu cơm cho bọn nó, có đúng không?”
“Được, tôi cũng tới đây ở, việc trong nhà tôi làm hết, sau này kêu bọn nó sinh hai đứa, chúng ta mỗi người trông một đứa.”
Mẹ Cố nghe xong ánh mắt sáng lên, nghĩ đến cảnh tượng đó, tâm tư lại càng bay xa.
Tô Thanh Hòa và Cố Trường An lập tức vô cùng áp lực. Hai đứa sinh thế nào, một đứa còn chưa có tin tức đây.
Hơn nữa hiện tại Tô Thanh Hòa cũng không muốn mang thai lắm. Theo trí nhớ của cô thì năm nay sẽ xảy ra chiến tranh, đến lúc đó cô và Trường An đều bận rộn, mang thai thế nào?
Đương nhiên, bây giờ không phải lúc giội gáo nước lạnh cho hai người. Gần sang năm mới rồi, để mọi người vui vẻ một chút cũng tốt.
Bởi vì nói tới chuyện tương lai có con nên mẹ Cố và Cao Tú Lan không cảm thấy phiền muộn nữa, ngược lại cảm thấy cuộc sống tương lai tràn đầy hy vọng. Nói bình thường một chút là ngày lành còn ở phía trước. Trước kia cảm thấy bên ngoài rất xa rất xa, lần này đi một chuyến đã tới nơi, rời nhà cũng không có gì ghê gớm.
Sau khi cơm nước xong xuôi, hai người bắt đầu làm sủi cảo.
Buổi tới cả nhà ăn một bữa sủi cảo xong thì quây quần bên nhau cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.
Cố Trường Chính và Cố Trường An ở phòng chính bàn chuyện quân đội, mẹ Cố và Cao Tú Lan ở bên trong kéo Tô Thanh Hòa trò chuyện. Mãi cho tới nửa đêm còn chưa trò chuyện xong. Thấy Tô Thanh Hòa đã buồn ngủ, Cao Tú Lan lại cùng mẹ Cố trở về phòng mình nói chuyện tiếp.