Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 484 - Chương 484 - Ly Biệt 1

Chương 484 - Ly biệt 1
Chương 484 - Ly biệt 1

Chương 484: Ly biệt 1

Bệnh viện biết năng lực của cô nên cô yêu cầu thứ gì cũng cung cấp. Thậm chí chủ nhiệm Chu còn xin thêm thiết bị mới trong phòng thí nghiệm cho cô, để cô làm nghiên cứu.

Với đãi ngộ như vậy của bệnh viện, Tô Thanh Hòa cảm thấy mình phải cố gắng hơn, để cho ra thành quả sớm.

Sau giờ tan làm, Tô Thanh Hòa về đến nhà, Cố Trường An đã nấu ăn xong. Vẫn là bánh nướng và cháo.

Hôm qua được Tô Thanh Hòa cầm tay chỉ dạy, lần này anh làm có thể coi như tạm được.

Tô Thanh Hòa cười tủm tỉm ăn một miếng: “Ăn rất ngon.”

Cố Trường An lập tức tràn đầy cảm giác thành tựu.

“Lần sau về nhà, anh sẽ làm cho em ăn tiếp.”

“Ừm.” Tô Thanh Hòa mỉm cười gật đầu, cô không thể đả kích tính tích cực của Trường An.

Sau khi cơm nước xong, Cố Trường An đi dọn dẹp, Tô Thanh Hòa vào nhà lấy kim chỉ ra, thêu tên hai người lên một miếng vải màu xanh lục, giữa tên hai người còn có một hình trái tim nho nhỏ. Miếng vải gấp lại chỉ to bằng ngón tay cái, sau đó biến thành một món trang sức nhỏ, cô dùng dây xỏ vào.

Lúc Cố Trường An đi vào, Tô Thanh Hòa lập tức đưa cho anh. “Em vừa làm xong tín vật kết hôn của chúng ta. Bất cứ lúc nào cũng không được gỡ ra. Nếu không đeo trên cổ được thì cất vào trong túi. Anh mà làm rớt em sẽ rất tức giận.”

Cố Trường An vuốt ve tên hai người với hình trái tim. Trong lòng nóng hầm hập. Đây là Thanh Miêu Nhi làm cho anh. “Thanh Miêu Nhi, em yên tâm đi, anh nhất định sẽ giữ kĩ, lúc nào cũng mang theo.”

Tô Thanh Hòa thỏa mãn hôn lên khóe miệng anh một cái.

“Nói thì phải giữ lời.”

Cố Trường An nhìn Tô Thanh Hòa với ánh mắt lửa nóng: “Những gì nói với em anh đều nhớ rõ!” Sau đó hôn lên môi Tô Thanh Hòa.

Bởi vì sắp phải xa nhau nên hai người làm “chuyện xấu” đến hơn nửa đêm mới dừng lại.

Cố Trường An quan sát bụng Tô Thanh Hòa rồi nói: “Thanh Miêu Nhi, em nói xem, con của chúng ta bắt đầu phát triển chưa?”

Tô Thanh Hòa dựa đầu vào gối: “Anh thích trẻ con vậy à? Nếu còn lâu em mới sinh được thì sao?”

Cố Trường An gãi đầu: “Anh thích sinh con với em. Vậy thì sẽ có người gọi chúng ta là cha mẹ. Thanh Miêu Nhi à, anh nhất định sẽ làm một người cha tốt, tốt hơn cha anh.”

Tô Thanh Hòa che miệng cười: “Nhưng chuyện sinh con cũng không cần vội. Em còn bận công việc, anh cũng không có ở nhà, cho dù sinh ra cũng không có thời gian chăm sóc. Chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đi. Anh không cần sốt ruột.”

“…” Cố Trường An đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng, sinh con ra thì phải có người chăm sóc, đứa nhỏ không thể lớn lên ngay lập tức.

Cho nên nếu Thanh Miêu Nhi sinh con mà không có anh ở cạnh, thì sau này không phải Thanh Miêu Nhi sẽ càng vất vả hơn sao? Mình không muốn Thanh Miêu Nhi bị liên lụy đâu, sao có thể để bọn nhỏ tra tấn Thanh Miêu Nhi được?

Anh nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Thanh Miêu Nhi, chúng ta vẫn nên sinh muộn chút, chờ đến khi cả nước hoà bình, anh không phải đi làm nhiệm vụ nữa, thì chúng ta sinh con cũng được.”

Tô Thanh Hòa: “…” Vậy thì có lẽ cả đời này họ sẽ không có con.

Ngày hôm sau, hai người im lặng ăn sáng, sau đó Tô Thanh Hòa đưa Cố Trường An rời khỏi bệnh viện.

Ngoài cổng lớn, Cố Trường An đeo ba lô ôm chặt Tô Thanh Hòa. “Anh sẽ trở về nhanh thôi.”

Tô Thanh Hòa chọc vào ngực anh: “Nhớ là không được làm mất đâu đấy.”

“Ừ.” Cố Trường An cười sờ vào ngực mình, lại cảm thấy hạnh phúc.

“Đinh… Chúc mừng ký chủ đạt được cảm giác hạnh phúc của bạn lữ quân nhân, khen thưởng 10 tinh tệ.”

Nhìn Cố Trường An rời đi, Tô Thanh Hòa đứng đó thật mới xoay người vào bệnh viện. Trường An đang cố gắng, cô cũng phải cố gắng vì công việc của mình.

Tuy rằng không thể thường xuyên ở bên nhau, nhưng họ đều phấn đấu vì lý tưởng của mình.

Trở lại bệnh viện, Tô Thanh Hòa lập tức chui vào văn phòng, chuẩn bị cho ca phẫu thuật vào buổi chiều. Trên đường đi cô nhớ tới phúc lợi khi chính thức làm vợ của quân nhân: “Hệ thống, mỗi ngày tôi có thể xem Trường An bất cứ lúc nào à?”

“Thời gian quan sát, hệ thống sẽ thông báo trước. Ký chủ không cần lo lắng.”

“Thời gian là do mi quyết định sao?”

“Thời gian được sắp xếp ngẫu nhiên.”

Tuy rằng cảm thấy cách sắp xếp này rất bất tiện, nhưng thà có còn hơn không, vẫn tốt hơn trước kia mấy tháng không gặp.

“Đúng rồi, vậy gặp trong mơ thì sắp xếp như thế nào?”

“Ký chủ tự quyết định. Sau khi bạn lữ quân nhân đi vào giấc ngủ, hệ thống sẽ truyền tin tới. Sau khi bảo đảm bạn lữ quân nhân đang ngủ trong hoàn cảnh an toàn, hệ thống sẽ cung cấp dịch vụ gặp nhau cho ký chủ.”

Điều này Tô Thanh Hòa có thể hiểu được. Nói chung cũng không thể gặp nhau vào lúc ngủ gật trên chiến trường, như vậy quá nguy hiểm.

Có chức năng này, nỗi buồn ly biệt trong lòng Tô Thanh Hòa cuối cùng cũng tan đi một ít.

Buổi chiều, Tô Thanh Hòa tiến hành phẫu thuật cho hai người bệnh. Có tổng cộng sáu người bệnh, bởi vì phương án của cô rất tốt, nên được phân thêm bốn người bệnh.

Bình Luận (0)
Comment