Chương 547: Con vất vả rồi
“Thầy không chú trọng thân phận, là xem trọng lão đồng chí. Bọn họ đã từng cống hiến cho quốc gia, đáy lòng chúng ta kính nể họ.”
Bác sĩ Tôn cười lắc đầu: “Vị bác sĩ Tiểu Tô này, bây giờ thầy lại càng có lòng tin với cô ấy.”
Vì phải điều dưỡng thân thể cho đồng chí Chu Hoa, Tô Thanh Hòa định về sẽ tìm hệ thống mua mấy quyển sách Trung y đọc. Bên trong cũng có một số phương thuốc phù hợp với việc tẩm bổ trước phẫu thuật. Loại thuốc này cũng không thể thay đổi tình trạng của một người, chỉ có thể khiến cơ thể đạt được một tình trạng phù hợp với việc phẫu thuật. Đợi sau khi phẫu thuật xong thì sẽ điều dưỡng, từ từ hồi phục.
Rời khỏi bệnh viện, Tô Thanh Hòa nhanh chóng về nhà ăn cơm.
Vừa về đến nhà cô đã thấy bí thư Cố đang ngồi trên ghế, nhìn mẹ Cố và Cao Tú Lan ở trong bếp, cùng tán gẫu với bọn họ.
Tô Thanh Hòa còn nghĩ là mình hoa mắt, dụi mắt một cái sau đó lại nhìn lại: “Cha, cha đến sao?”
Bí thư Cố nghe thấy giọng nói thì đứng lên: “Thanh Miêu Nhi về rồi à, mau vào nhà nghỉ ngơi. Cha đã nghe mẹ con kể hết rồi, gần đây con vất vả rồi.”
Tô Thanh Hòa cười nói: “Con không sao, nhưng mà cha, cha đến một mình sao?”
Thấy trốn không được vấn đề này, bí thư Cố ho khan một tiếng: “À, đã nhiều năm rồi cha không nghỉ ngơi nên hơi mệt một chút, đúng lúc ở huyện không có chuyện gì nên nghỉ ngơi một thời gian. Nghe nói bên này có tin tốt nên ghé thăm. Con vất vả rồi.”
“À, con còn tưởng cha đến đón mẹ chứ.” Tô Thanh Hòa cười trêu.
“Con biết đấy, mẹ con tuổi đã cao, cha còn có thể quản được bà ấy sao?” Bí thư Cố ngồi xuống, cầm báo lên bắt đầu học.
Tô Thanh Hòa: “Cha à, cha cầm báo ngược rồi.”
Bí thư Cố: “...”
Mẹ Cố và Cao Tú Lan ở trong bếp nghe thấy tiếng nói chuyện thì nhanh chóng chạy ra xem, thấy Tô Thanh Hòa đã về thì để cho cô ngồi nghỉ ngơi, sau đó nhanh chóng mang đồ ăn cơm canh đã làm xong lên.
Bốn người ba món mặn một món canh, ở thời này cũng xem như là bữa cơm cao cấp.
Tô Thanh Hòa vừa ăn cơm vừa hỏi tình hình ở nhà.
Bí thư Cố không yên lòng trả lời, trong lòng có hơi quấn quýt không biết có nên đưa vợ mình về không.
Dù sao thì bụng của vợ thằng ba nhìn cũng đã rất lớn, đúng là không thể bỏ về được.
Cũng không thể để bà thông gia ở bên cạnh chăm sóc, dù sao cũng là con dâu nhà mình. Người trong nhà không chăm sóc lại để thông gia chăm sóc, như vậy đúng là hết nói nổi.
Lúc ông đang bối rối thì mẹ Cố nói: “Ông đến rất đúng lúc, tôi và bà thông gia cũng không cần cố ý về nữa. Sau khi ông về thì sắp xếp công việc giúp bà thông gia, xin nghỉ thêm một thời gian, đợi khi bà thông gia có thời gian rảnh sẽ về sắp xếp. Tôi cũng không cần phải về nhà. Ông về nói với người trong nhà một tiếng là tôi ở đây chăm sóc Thanh Miêu Nhi và cháu ngoan tương lai.”
“... Bà bỏ mặc trong nhà sao?”
Vẻ mặt bí thư Cố khó hiểu nói.
Mẹ Cố nhếch miệng: “Tuổi đã lớn rồi, còn cần tôi quản gì chứ?”
Bí thư Cố cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Tô Thanh Hòa nhìn dáng vẻ này của ông, lén cười. Rõ ràng là đến đón người còn sống chết không thừa nhận.
Sau khi cơm nước xong, bí thư Cố định đến nhà khách ở, Cao Tú Lan vung tay lên: “Tìm nhà khách gì chứ, ông chung phòng với bà thông gia, tôi ngủ chung với Thanh Miêu Nhi. Dù sao con rể cũng không có ở nhà. Đến nhà con trai mình mà còn phải ở nhà khách đúng là không ra thể thống gì.”
Bí thư Cố nghiêm mặt nói: “Vậy nghe theo bà thông gia sắp xếp.”
Cao Tú Lan nhất thời đắc ý.
Tô Thanh Hòa vừa nghe thấy tình huống này thì có hơi nóng lòng. Nếu như mẹ đến phòng mình ngủ thì chẳng phải sau này buổi tối sẽ không thể làm chuyện mờ ám rồi sao?
Cô liếc căn nhà mình một cái, quá nhỏ. Nhà ba phòng bao giờ mới được ở đây...
Lúc này không thể trông mong, cô nhanh chóng lấy cớ muốn ngủ trưa để người khác không quấy rầy, vào phòng khóa trái cửa, lấy một số sách Trung y tìm được trong hệ thống ra xem.
Phương thuốc Trung y phối hợp cũng rất đơn giản, chỉ cần căn cứ theo tình hình sức khỏe của bệnh nhân, sau đó thay đổi lượng thuốc là được. Lúc xế chiều cô bèn giao phương thuốc cho bác sĩ Tôn xem.
Dù bác sĩ Tôn học Tây y, nhưng ông ta cũng đã từng đọc qua Trung y. Xem thử phương thuốc một lượt, đều là những dược liệu bồi bổ sức khỏe, ông ta thán phục nhìn Tô Thanh Hòa: “Không nghĩ đến tuổi cháu không lớn lắm mà còn hiểu cả Trung y.”
“Cháu cũng chỉ thích học thôi.”
“Đinh, thân ái nhắc nhở, Trung Tây y kết hợp mới có thể trở thành một bác sĩ toàn năng.”
Tô Thanh Hòa nghe thấy giọng nói của hệ thống thì trong lòng giật mạnh một cái, nụ cười trên khóe miệng cũng cứng lại rồi.