Chương 546: Dùng Trung Y
“Đó là do họ cẩn thận.” Tô Thanh Hòa đáp.
“Vậy là cháu không cẩn thận sao?”
Tô Thanh Hòa lắc đầu: “Không phải, là cháu có lòng tin với mình. Cháu có thể chữa được bệnh cũ này của ngài. Chỉ là thuốc kia còn cần chờ thí nghiệm lâm sàng. Nhưng mà cháu cảm thấy thuốc đó không có vấn đề gì. Bây giờ chỉ là những trình tự bình thường thôi. Nên khi chữa cho ngài vẫn cần họ đồng ý cho dùng thuốc.”
Đồng chí Chu Hoa cười nói: “Tôi không vội, mọi người cứ chờ lúc nào tiện thì trị cho tôi.”
Sau khi Tô Thanh Hòa ghi lại tình trạng thì chuẩn bị đi.
Lão đồng chí bỗng nhiên gọi cô lại: “Đúng rồi Tiểu Tô, tôi nghe nói về chuyện cháu đi học trước đây, thật sự quá truyền kỳ nên rất tò mò, tại sao cháu lại chọn học y?”
Tô Thanh Hòa suy nghĩ một chút rồi đáp: “Cháu cũng không nghĩ nhiều như vậy, cảm thấy học y có thể cứu được rất nhiều người. Người còn sống thì còn có hy vọng. Giống như ngài vậy, còn sống được khỏi bệnh cũ là có thể chứng kiến tổ quốc phát triển xa hơn.”
“Nghe cháu nói vậy tôi đột nhiên mong là mình có thể sống lâu trăm tuổi. Tôi hy vọng có thể nhìn thấy đất nước này ngày càng giàu mạnh. Không biết là có thể nhìn thấy không.”
Tô Thanh Hòa yên lặng tính toán một chút, dường như cũng không còn mấy năm nữa, nếu như vị này sống lâu trăm tuổi thì đúng là có thể nhìn thấy. Vậy nên nghiêm túc nói cho ông ấy biết: “Nếu như ngài sống lâu trăm tuổi thì nhất định có thể nhìn thấy.”
Đồng chí Chu Hoa thấy cô nói đùa nghiêm túc như vậy thì nhất thời vui vẻ nở nụ cười.
Vừa rời khỏi phòng bệnh, viện trưởng Hình và chủ nhiệm Chu, cả giáo sư Hùng đều tìm cô. Ngoài ra còn có một bác sĩ mà Tô Thanh Hòa chưa từng thấy, còn lớn tuổi hơn những bác sĩ có mặt ở đây.
Viện trưởng Hình nghiêm túc hỏi: “Tiểu Tô, tình hình thế nào?”
“Tình hình không quá tốt, nhưng mà chữa trị thì vẫn được. Chỉ là cần điều dưỡng. Bây giờ cơ thể của ông ấy đã rất yếu rồi, không chịu nổi một ca mổ lớn, hơn nữa không phải thuốc vẫn chưa thí nghiệm lâm sàng sao, cháu kiến nghị đầu tiên hãy điều dưỡng cơ thể cho ông ấy.”
“Làm sao mà điều dưỡng, hiện giờ ông ấy ăn cơm hay ngủ đều hơi khó khăn.”
“Thức ăn chữa bệnh đó. Hơn nữa cộng thêm điều dưỡng bằng thuốc Trung y, cháu cảm thấy Trung y rất có ích trong việc điều dưỡng cơ thể.”
Mấy người đều trừng hai mắt nhìn cô.
Vẻ mặt Tô Thanh Hòa buồn bực: “Sao thế ạ?”
Giáo sư Hùng đáp: “Chúng ta đều theo Tây y mà.”
“...”
Vị bác sĩ kia nói: “Hơn nữa hiện giờ Trung y dân gian tốt xấu lẫn lộn, rất khó tìm được bác sĩ phù hợp.”
Tô Thanh Hòa xua tay đáp: “Không sao, chỉ là thức ăn tẩm bổ mà thôi, không phải là vấn đề lớn gì. Hơn nữa trước đó cháu cũng có một số thang thuốc, đều là thuốc dưỡng sinh, rất thích hợp điều dưỡng cơ thể. Phải tẩm bổ trước, xem tình hình cơ thể mói có thể phẫu thuật.”
“Bác sĩ Tô, cháu có thể chắc chắn không?” Bác sĩ Tôn hỏi lại.
Tô Thanh Hòa nhìn ông ta một cái, giáo sư Hùng vội vàng giới thiệu: “Vị này là bác sĩ Tôn, là bác sĩ chịu trách nhiệm sức khỏe cho vị đồng chí kia.”
Ngay cả bác sĩ chịu trách nhiệm sức khỏe cũng có, chức vị này không thấp đâu. Tô Thanh Hòa nói: “Cách mà cháu nói ra, cháu đều có thể chắc chắn.”
Bác sĩ Tôn chần chừ một chút, sau đó nói: “Vậy giao cho cháu trước, tôi đi tìm ông ấy bàn bạc một chút.”
Sau đó xoay người ra ngoài, giáo sư Hùng cũng đuổi theo. Viện trưởng Hình nhìn hai người đi, vẻ mặt nhìn Tô Thanh Hòa càng nghiêm túc hơn: “Tiểu Tô này, cháu quá lỗ mãng, đừng nên chắc chắn như vậy. Lỡ như...”
“Lúc cháu nói chắc chắn thì cháu có tự tin là cháu sẽ làm tốt. Bất cứ chuyện gì đều có lỡ như, nếu như lo lắng phần lỡ như này thì cháu không thể nào chữa cho ca bệnh kia. Viện trưởng Hình, cháu chỉ nói một câu, nếu như binh sĩ trúng đạn lần trước cũng có thân phận như vị này, mọi người có để cháu chữa không?”
Viện trưởng Hình nhất thời chần chừ.
Tô Thanh Hòa nói tiếp: “Nếu như lúc đấy mọi người không cho cháu chữa trị thì có lẽ người đó đã hy sinh. Dù là bệnh nhân nào, nếu như quá quan tâm thân phận thì trái lại sẽ bất lợi với việc chữa trị. Dù chúng ta coi trọng thân phận của ông ấy thì ông ấy cũng là một bệnh nhân mà chúng ta chữa trị.
Vẻ mặt của vị bác sĩ Tôn bên ngoài xấu hổ, sau đó bước chân đi ra.
Giáo sư Hùng cũng lúng túng theo: “Thầy, Tiểu Tô còn trẻ...”
“Đúng vậy, còn trẻ tuổi nên suy nghĩ đơn giản hơn chúng ta. Tiểu Hùng à, trò nói có phải thầy ngày càng lớn tuổi thì càng nghĩ nhiều không. Trước khi giải phóng thầy cũng là một người không sợ cường quyền. Lớn tuổi rồi trái lại càng chú trọng thân phận.”