Chương 545: Đến thăm 2
“Thật sự rất cảm ơn mọi người.” Bí thư Cố cảm kích nói, sau đó ngồi lên phía sau xe jeep.
Trong xe có vài quân nhân, bí thư Cố cũng không nói chuyện với họ, bản thân là quân nhân nên cũng biết có rất nhiều chuyện không tiện.
Nhưng có một thiếu tá nói: “Chú cũng đến bệnh viện quân khu sao?”
Đây là đang điều tra sơ bộ.
Bí thư Cố phối hợp trả lời: “Đúng vậy, con dâu tôi làm ở bệnh viện quân khu. Vợ tôi đến đây chăm sóc nó, đúng lúc tôi được nghỉ nên đến thăm hai người họ.”
“Con dâu chú làm ở khoa nào, tên gì?”
“Khoa ngoại, Tô Thanh Hòa.”
Mọi người trên xe đều nhìn ông.
Bí thư Cố nhận ra vẻ đề phòng trên mặt những người này càng ghê gớm hơn rồi.
Ông cũng không nói gì, vẫn đi theo xe vào bên trong bệnh viện quân khu.
Vừa xuống xe, bí thư Cố nhận ra những quân nhân này vẫn còn đang nhìn mình, vẻ mặt cứ như là đề phòng cướp vậy.
Ông nhất thời bực bội, dù sao cũng là cán bộ, vẻ ngoài của mình không đến nỗi bị người ta nghi ngờ vậy chứ?
Xách đồ đạc rồi nói lời cảm ơn tài xế, ông trực tiếp vào bệnh viện tìm người.
Kéo đại một y tá hỏi tên của Tô Thanh Hòa, y tá kia nhìn ông, tò mò nói: “Bác là?”
“Con bé là con dâu của tôi.”
“Ôi, hóa ra bác là cha chồng của cô ấy à. Haiz, sao không nói sớm. Cháu đưa bác đến gặp bác sĩ Tô. Ối, không được, bác sĩ Tô ở trong phòng thí nghiệm mà, chỗ đó người lạ không được vào, cháu tìm người nhà của cô ấy đến đây trước.”
Sau đó y tá đó nhiệt tình đi gọi người giúp bí thư Cố.
Bí thư Cố nhìn bóng lưng của y tá này, lẩm bẩm, con dâu mình làm việc ở đây cũng khá ổn rồi.
“Ông Cố, ông Cố.”
Rất nhanh mẹ Cố nghe thấy tin đã chạy đến. Nhìn thấy thật sự là bí thư Cố thì cười kéo ông: “Ông đến một mình sao?”
Bí thư Cố nghiêm túc nói: “Không phải vợ thằng ba có thai à, đúng lúc tôi được nghỉ nên tiện đến thăm một chút. Mang chút thức ăn dinh dưỡng đến.”
Mẹ Cố cười nói: “Xem như ông cũng ra dáng một người làm ông nội đấy, đi về nghỉ trước đi. Đừng quấy rầy Thanh Miêu Nhi làm việc. Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta có rất có bản lĩnh.”
Sau đó bà vừa kéo bí thư Cố vừa lải nhải chuyện của Tô Thanh Hòa.
Nhìn bí thư Cố bị mẹ Cố kéo đến sân bệnh viện, mấy quân nhân cuối cùng mới tin đây là sự trùng hợp. Không phải là âm mưu của đặc vụ.
Trong phòng thí nghiệm, Tô Thanh Hòa vừa mới hoàn thành thí nghiệm đã nhận được thông báo bệnh nhân kia đến rồi. Bảo Tô Thanh Hòa đến giúp kiểm tra tình trạng thân thể.
Tô Thanh Hòa tháo khẩu trang xuống, sau đó đi theo trợ lý của viện trưởng Hình đến phòng bệnh.
Phòng bệnh là một phòng bệnh đơn, thiết bị bên trong cũng rất bình thường, cũng không có gì đặc biệt. Sau khi cảnh vệ bên ngoài kiểm tra giấy xác nhận làm việc của Tô Thanh Hòa thì cho cô vào.
Vừa đi vào, Tô Thanh Hòa nhận ra viện trưởng Hình và giáo sư Hùng vậy mà không có ở đây, cũng chỉ có một bệnh nhân đang ngồi trên giường bệnh đọc báo.
Đối phương nhận ra có người đến, ngẩng đầu nhìn cô.
Tô Thanh Hòa nhìn thoáng qua, cảm giác vị này có hơi quen.
“Chào ngài, cháu đến để kiểm tra tình hình thân thể của ngài, bây giờ có được không?”
“Cháu chính là bác sĩ Tô sao, thật sự còn rất trẻ. Cơ thể của tôi là bệnh cũ, cháu xem rồi chữa. Có thể chữa thì chữa, không chữa được cũng không sao. Tôi đã khám rất nhiều bác sĩ rồi, đều nói là khó có thể chữa được.”
Nghe giọng điệu cố gắng ra vẻ tùy ý của vị này, lòng Tô Thanh Hòa cũng thả lỏng hơn nhiều, cô cười nói: “Nhưng mà không thể nghĩ vậy được, nhất định phải có lòng tin với bản thân, kiên định tin rằng bệnh của mình có thể được trị khỏi. Thường thì những bệnh nhân có lòng tin thì sẽ hết bệnh rất nhanh. Đây là chuyện có căn cứ khoa học.”
Cô vừa nói vừa kiểm tra cơ thể cho người này.
Vị đồng chí này cũng rất phối hợp, muốn khám thế nào thì khám thế đó.
Sau khi kiểm tra xong, lòng Tô Thanh Hòa đại khái cũng có kết luận. Thân thể yếu ớt, xem ra là đã bị đau đớn dằn vặt rất lâu rồi.
Ngay lúc vừa mới kiểm tra cô đã thấy trên cánh tay của vị này có rất nhiều vết thương. Vừa nhìn đã biết là từ nhiều năm trước. Thân thể suy yếu cũng không chỉ vì những mảnh đạn trong người mà một phần còn vì những vết thương cũ vốn đã làm tổn hại cơ thể.
Đây là một vị lính già đã chịu nhiều đau đớn.
“Cháu vừa kiểm tra xong, tình hình không quá tệ, cháu vẫn nắm chắc. Nên khoảng thời gian này ngài phải giữ tâm trạng vui vẻ, như vậy cháu phẫu thuật mới tăng tỷ lệ thành công.”
Đồng chí Chu Hoa cười nói: “Tuy cháu còn trẻ nhưng mà lại quyết đoán hơn các bác sĩ khác. Chưa từng có bác sĩ nào chắc chắn rằng có thể chữa hết bệnh cũ của tôi.”