Chương 544: Đến thăm 1
Viện trưởng Hình vô cùng nghiêm túc nói: “Có bệnh nhân này, hơn nữa bác cũng có thể cho cháu biết, bệnh nhân bày là một lão tiền bối cách mạng, trước đây cũng đã từng đổ máu hy sinh. Năm đó bị đạn pháo của địch bắn trúng, vì hoàn cảnh chữa bệnh lúc đó không tốt nên tuy là vẫn nhặt lại được cái mạng nhưng mà cơ thể vẫn bị ảnh hưởng. Hiện giờ tình hình quốc gia đã ổn rồi, mong có thể chữa trị cho ông ấy. Đây vốn là chuyện của bệnh viện Bắc Kinh, không ngờ là cháu lại được đề cử. Lúc nhận được điện thoại, lòng bác cũng không yên. Tiểu Tô à, bây giờ bác chỉ muốn biết ý kiến của cháu là gì. Nếu cháu không đồng ý chữa trị, bác có thể trả lời giúp cháu, nói là cháu không chắc. Dù sao cháu cũng còn trẻ, dù bỏ qua thì cũng không ai trách.”
Từ mấy câu này của viện trưởng Hình, Tô Thanh Hòa cũng có thể hiểu được. Thân phận của bệnh nhân này không bình thường, hẳn là một cán bộ cao cấp, dù sao cũng đã từng đánh giặc, lại còn là lão tiền bối.
“Cháu đồng ý chữa trị cho bệnh nhân này.” Bỏ qua thân phận thì chỉ dựa vào việc vị tiền bối này đã từng cống hiến cho cách mạng, gánh chịu lửa đạn đã khiến cô cố hết sức cứu chữa, không có những người này thì không có tổ quốc giàu mạnh trong tương lai. Hơn nữa ca mổ này bây giờ cô đã hoàn toàn nắm chắc rồi.
Viện trưởng Hình không ngờ cô lại quyết định nhanh như vậy, nghiêm túc nói: “Tiểu Tô, cháu cần phải nghĩ kỹ. Trách nhiệm cũng rất lớn.”
“Đối với cháu, dù là bệnh nhân nào thì trách nhiệm cũng như nhau, đều là một sinh mạng sống sờ sờ. Bọn họ tin tưởng cháu, giao cho cháu phụ trách, cháu sẽ cố gắng hết sức cứu họ. Nhưng mà viện trưởng, mọi người cũng không cần nói thân phận của vị này cho cháu biết. Cứ để cháu xem đó là một người lính già đi.”
“...” Viện trưởng Hình nhìn cô một lúc lâu không nói gì. Một lúc sau mới thở dài cười nói: “Tiểu Tô, cuối cùng bác cũng biết vì sao cháu có thể trở nên ưu tú như vậy. Không chỉ là do đầu óc cháu thông minh mà còn vì lòng cháu rộng lớn. Cháu là một quân y xứng chức.”
Tô Thanh Hòa toét miệng cười, gì mà lòng dạ rộng lớn. Đó là tự mình dối người. Là một người dân bình thường thì còn có thể thực sự giữ bình tĩnh, dù sao chỉ cần cô không biết là được.
Nội dung hai người nói chuyện rất nhanh đã được truyền đến phía Bắc Kinh bên kia. Truyền hết đầu đuôi vào tai đồng chí Chu Hoa.
“Vị bác sĩ này nói không sai, tôi chính là một vị lính già. Lúc còn trẻ tôi cũng đã từng lên chiến trường, cũng không phải là mèo bệnh trong mắt các người. Đã sắp xếp xong hết rồi, tôi muốn đến Tây Nam. Dù không chữa bệnh thì tôi cũng phải đến xem thử các quân nhân đang chiến đấu ở tiền tuyến Tây Nam, nhìn thấy vị bác sĩ tuổi còn trẻ nhưng cống hiến to lớn kia.”
Những cấp dưới nhìn thấy thái độ của ông thì cũng không tiện ngăn cản, chỉ có thể cho người sắp xếp thời gian xuất phát.
Lúc đồng chí Chu Hoa lên xe lửa thì bí thư Cố cũng bước lên xe lửa đến Tây Nam.
Trên đường đi ông vẫn còn đang nghĩ phải giải thích với vợ và con dâu mình thế nào, mình cũng không phải vì không rời vợ được mà chỉ đơn giản đến nghỉ ngơi thôi. Dù sao ông năm nào cũng làm việc, lần này nghỉ mười ngày, cũng muốn được đi xa một chút.
Khó khăn lắm mới đến được Tây Nam, bí thư Cố cảm thấy cả người đều thả lỏng. Vừa mới ra khỏi trạm xe lửa ông đã thấy bầu không khí trong trạm có gì đó không đúng, chỗ nào cũng bị phong tỏa.
Nhưng mà nghĩ đến xung đột gần đây ở biên cảnh, cho nên ông cũng không nghĩ quá nhiều.
Sau khi rời khỏi trạm xe lửa, ông bèn đi khắp nơi tìm xe đến bệnh viện quân khu, kết quả là tìm cả nửa ngày cũng không được xe như ý, nguyên nhân là vì con đường ra tiền tuyến nên rất nghiêm.
Bí thư Cố cũng không còn cách nào khác, nghĩ rằng đi bộ thì cùng lắm cũng chỉ mất một tiếng là có thể đến.
Vừa mới đi trên đường ông đã nghe thấy tiếng còi xe, nhìn lại đã thấy có vài chiếc xe Jeep chạy từ phía sau đến, vừa nhìn đã biết là xe của quân khu. Ông lập tức vẫy tay. Là xe đến quân khu, đúng lúc chung đường.
Xe dừng lại, một đồng chí quân nhân mặc quân trang đề phòng nhìn ông: “Đồng chí, có chuyện gì thế?”
Bí thư Cố thấy họ như vậy cũng có vẻ không được tự nhiên: “Tôi muốn đến bệnh viện quân khu, có phải mọi người cũng đến quân khu không, có thể tiện đường cho tôi đi nhờ không, con tôi là quân nhân, con dâu tôi là quân y, tôi cũng là quân nhân chuyển nghề.”
Bên trong có vẻ có tiếng nói chuyện, một sĩ quan đi xuống xe kiểm tra chứng minh và giấy giới thiệu của ông. Sau khi kiểm tra xong thì lên đường: “Có thể ngồi sau chiếc xe kia.”