Chương 543: Tiền tiêu vặt
Nhưng mà Tô Thanh Hòa biết, cứ như vậy sẽ phải đánh nhau. Bây giờ đang là giai đoạn tự vệ, tương lai sẽ phải phản kích. Trận chiến phản kích tất nhiên sẽ có nhiều người bị thương hơn nên cô muốn nâng cao khả năng của mình.
Tài liệu mà giáo sư Lâm vừa nộp lên mấy ngày thì Tô Thanh Hòa lại nhận được một khoản tiền thưởng từ viện nghiên cứu y dược của Bắc Kinh, hẳn 1000 nhân dân tệ.
Sau khi từ phòng tài vụ về, Tô Thanh Hòa đặt tiền lên bàn.
Cao Tú Lan và mẹ Cố nhìn thấy nhiều tiền như vậy thì sợ đến ngẩn ra. Thoáng cái đã cho nhiều tiền như vậy, quốc gia thật sự hào phóng quá.
Tô Thanh Hòa cho hai người mỗi người 100 tệ làm tiền tiêu vặt. Ngoài ra còn có đủ loại phiếu của quân đội. Phiếu của quân đội có độ thông dụng toàn quốc, không hạn chế vùng.
Mẹ Cố nói: “Bọn mẹ cần tiền làm gì chứ, tự con dùng đi, mẹ còn có cha con nuôi mà.”
Cao Tú Lan cũng nói: “Mẹ cũng không thiếu tiền, tiền lương của mẹ đều không tốn đồng nào. Các anh con còn đều gửi đồ cho mẹ.”
“Hai người cứ giữ lại từ từ tiêu. Hai mẹ đã ở bên cạnh chăm sóc con, sao có thể để người nhà tốn kém chứ. Hơn nữa con và Trường An cũng không tốn tiền. Bây giờ Trường An cũng là đại đội trưởng, một tháng cũng được 100 tệ. Một tháng con cũng được hơn 80 tệ. Hơn nữa cộng thêm tiền thưởng thì một tháng con và Trường An không dùng hết tiền.” Cô cố ý kiêu ngạo nói.
Nhìn dáng vẻ của Tô Thanh Hòa, hai bà mẹ cũng muốn giữ thể diện cho cô. Vợ của con trai mình, con gái con rể đều có tương lai rộng mở, vui lòng đưa tiền cho người thế hệ trước như các bà tiêu.
Trong túi cất tiền của cục cưng mình cho, tâm trạng tốt miễn bàn.
Vẫn là Trưởng An và Thanh Miêu Nhi hiếu thảo. Mấy đứa con trong nhà này chưa từng nghĩ sẽ cho hai bà tiền tiêu vặt.
Hai người không thương lầm người mà.
Tô Thanh Hòa cũng đã sắp xếp xong số tiền còn lại, hỏi: “Mẹ ơi, hai người thật sự không định về sao? Chuyện ở nhà xử lý như thế nào đây?”
Cao Tú Lan suy nghĩ một lát rồi nói: “Trái lại mẹ muốn quay về một chuyến, sắp xếp chuyện trong nhà một chút. Đến lúc đó còn cần bà thông gia bỏ nhiều công sức hơn, bà có muốn về nhà báo tin một chút không?”
Mẹ Cố trả lời: “Bà yên tâm đi, không ai thương nhớ tôi đâu.”
Trong văn phòng huyện ủy, bí thư Cố lại để trợ lý của mình là tiểu Ngô gọi điện cho công xã Lâm Hà, nhận được câu trả lời là đồng chí Cao Tú Lan vẫn chưa quay lại.
Gương mặt già nua của bí thư Cố xụ xuống.
Đã mấy ngày rồi sao còn chưa về chứ?
Hay là bà thông gia thật sự định bỏ mặc hết mọi thứ, không muốn quay về nữa?
Bà thông gia không muốn quay về, chẳng phải bà vợ mình cũng theo đó ở lại ư?
Nghĩ đến khả năng này, cả người bí thư Cố đều cảm thấy không ổn.
Từ khi vợ của thằng ba mang thai đến sinh con, lại đến khi đứa nhỏ được mấy tuổi đều không thể cách xa được. Vậy thì bà vợ của mình định xa nhà mấy năm?
Lật lịch xem ngày, nhìn lại lịch trình, dường như đã lâu lắm rồi ông không nghỉ ngơi. Người là phải làm việc kết hợp với nghỉ ngơi.
Đúng, phải xin tổ chức cho nghỉ, đi đến khu vực Tây Nam một chuyến thôi.
...
Bên phía bệnh viện, sau khi viện trưởng Hình nhận được điện thoại nội bộ của Bắc Kinh, cả người đều căng thẳng.
Đang chuẩn bị để trợ lý đi mời cán bộ họp, nhưng mà nghĩ lại thì lại để trợ lý đi mời một mình Tô Thanh Hòa đến đây.
Gần đây Tô Thanh Hòa vẫn đang làm thí nghiệm, sau khi nhận được thông báo thì nhanh chóng đến phòng làm việc của viện trưởng.
Cô hiểu rõ tính của viện trưởng, nếu không có chuyện gì lớn thì sẽ không quấy rầy công việc của cô.
Viện trưởng Hình đang đứng ngồi không yên trong phòng làm việc, sau khi Tô Thanh Hòa đến thì nhanh chóng đứng dậy rót trà cho cô.
Tô Thanh Hòa được cưng mà hoảng: “Viện trưởng, bác đừng khách sáo. Cháu không uống trà đâu.”
“Sao lại không uống trà chứ, cháu là chiến sĩ thi đua của bệnh viện chúng ta, là công thần. Ly trà này phải uống. Bác có chuyện muốn bàn bạc với cháu, vừa uống trà vừa nói.”
Nghe thấy viện trưởng Hình dùng hai từ bàn bạc, lòng Tô Thanh Hòa giật mình, cảm thấy chuyện này không nhỏ.
“Viện trưởng, chuyện gì vậy ạ?”
“Có một ca mổ, đoán chừng là giáo sư Hùng cũng đã nói với cháu rồi. Là ca bệnh trước đó mà cháu tìm hiểu. Bây giờ bệnh nhân muốn đến bệnh viện, mong là có thể được cháu chữa trị. Vì thế bác muốn gọi cháu tới tìm hiểu thử, ca bệnh này, cháu có lòng tin không?”
Tô Thanh Hòa hơi ngẩn ra đáp: “Thật sự có bệnh nhân này sao, cháu còn tưởng rằng là ca bệnh ngày trước.”