Cảm ơn bạn ThaoHa và muonconguoiyeu đã đẩy kim phiếu cho truyện ^^
Chương 542: 80%
Cô có thể mua sẵn được trong phòng thí nghiệm của hệ thống, nhưng mà ở hiện thực thì cần phải điều chế mới có được. Thật ra không có thuốc cũng có thể làm, nhưng mà ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể.
Thấy Tô Thanh Hòa gật đầu, mặt giáo sư Hùng đỏ lên: “Cháu chắc chắn bao nhiêu phần trăm.”
“80%.” Tô Thanh Hòa nói một con số khá là an toàn.
“80% cũng đã đủ rồi.” Giáo sư Hùng kích động nói: “Tiểu Tô, hai người nói chuyện trước đi, bác đi gọi điện thoại.”
“Bác cũng muốn đi gọi điện thoại.” Giáo sư Lâm nói.
Nhìn hai người vội vàng chạy đi, vẻ mặt Tô Thanh Hòa khó hiểu: “Sao đột nhiên lại muốn đi gọi điện thoại chứ?”
Tôn Hiểu Phương yếu ớt nói: “Bác sĩ Tô, tôi cũng muốn đi gọi điện thoại...”
Tô Thanh Hòa: “...”
Ở bên phía Bắc Kinh đã rất nhanh nhận được tình hình từ phía của giáo sư Hùng và giáo sư Lâm.
Loại thuốc này chắc chắn vô cùng quan trọng trong dược phẩm quân dụng. Giáo sư Lâm mong muốn thông qua sở nghiên cứu thuốc để được cấp trên giúp đỡ tiến hành thí nghiệm lâm sàng, hơn nữa bảo vệ những tài liệu này. Tất nhiên là phòng thí nghiệm của bệnh viện không có năng lực bảo vệ những thứ này.
Giáo sư Hùng thì nhanh chóng liên lạc với chủ nhiệm Khương của khoa ngoại bệnh viện Bắc Kinh, báo cáo tình hình bên này.
Chủ nhiệm Khương nói: “Lão Hùng, ông đừng có mà lừa tôi, chuyện này cũng không thể lừa người được.”
“Tôi lừa ông thì có ích gì chứ. Tốt nhất là bây giờ ông nên nói với thầy một tiếng, có phải ca bệnh bên phía đồng chí Chu Hoa nên có một sự thay đổi rồi không. Tôi rất có lòng tin là khi loại thuốc này được sử dụng thì sẽ có tác dụng trợ giúp rất lớn.”
Chủ nhiệm Khương trở nên kích động: “Lão Hùng, ông nói thật sao, đợi lát nữa tôi sẽ nói với thầy. Nếu như thời cơ thích hợp thì chúng ta sẽ sắp xếp Tiểu Tô đến thành phố Bắc Kinh này phẫu thuật cho đồng chí Chu Hoa.”
Sau khi cúp điện thoại, chủ nhiệm Khương lập tức gọi điện thoại đi: “Thầy, là con, con có chuyện quan trọng cần báo, là chuyện về tình trạng sức khỏe của đồng chí Chu Hoa.”
“Con đến đây đi, thầy đang ở chỗ của đồng chí Chu Hoa.”
Chủ nhiệm Khương nhanh chóng đứng dậy chạy ra ngoài. Ngồi trên xe của bệnh viện đến thẳng bên ngoài đại viện, sau tầng tầng lớp lớp kiểm tra cuối cùng xe cũng dừng trước sân nhỏ của một căn nhà hai tầng.
Ở cửa lại có cảnh vệ tiến hành kiểm tra một lượt, sau đó mới đi vào trong sân.
Khi vào sân đã thấy có hai lão đồng chí đang đánh cờ.
Thấy chủ nhiệm Khương đã đến, bác sĩ Tôn đang đánh cờ nghiêm túc nói: “Tiểu Khương, ban nãy con vừa nói là tình hình gì?”
Một lão đồng chí khác mặc thường phục cười nói: “Lão Tôn, ông đừng tốn công sức vì chuyện của tôi nữa. Cơ thể này của tôi vẫn còn tạm ổn. Có thể chịu đựng được. Hơn nữa so với những chiến hữu kia thì tôi có thể chứng kiến tổ quốc như bây giờ đã là chuyện rất thỏa mãn rồi.”
“Ông thấy thỏa mãn nhưng bọn tôi không thấy vậy.” Bác sĩ Tôn nở nụ cười sau đó nói với chủ nhiệm Khương: “Có chuyện gì thế?”
Chủ nhiệm Khương lập tức nói lại những gì mà chủ nhiệm Hùng vừa mới báo.
Đồng chí Chu Hoa nghe vậy nhất thời tò mò hỏi: “Còn có người thông minh như vậy sao?”
“Đúng vậy, trước đó chúng tôi cũng không thể nào tưởng tượng được, nhưng mà sau vài lần đã chứng minh người này thật sự rất có khả năng.”
“Haizz, đáng tiếc, nếu như ở ngành sản xuất khoa học kỹ thuật cũng có nhân tài như vậy thì tổ quốc sắp phát triển thịnh vượng rồi.”
“Ngành y cũng không kém.” Bác sĩ Tôn nói, sau đó nói với chủ nhiệm Khương: “Trò xem sắp xếp một chút khi nào có thể đưa cô bé ấy đến đây để đồng chí Chu Hoa xem thử.”
Đồng chí Chu Hoa dứt khoát xua tay: “Không cần không cần, cô bé ấy là một bác sĩ quân y, bây giờ phía Tây Nam bọn họ vẫn cần cô bé ấy, không phải hai người cũng đã nói rồi sao, cô bé ấy có thể mổ những ca phẫu thuật lớn, đó đều là những chuyện cứu mạng người.”
Chủ nhiệm Khương sốt ruột nói: “Nhưng sức khỏe của ngài...”
“Không có việc gì, tôi rảnh, để tôi đến đó là được. Đúng lúc tôi cũng muốn xem thử tình hình Tây Nam bên đó.”
…
Tô Thanh Hòa không biết tiếng tăm của mình lại được đồn xa như vậy.
Loại thuốc tách rời trong giải phẫu này xem như cũng đã đến giai đoạn thành công. Còn những giai đoạn khác như thí nghiệm lâm sàng thì giao cho giáo sư Hùng và giáo sư Lâm phụ trách.
Nhiệm vụ hoàn thành, Tô Thanh Hòa cũng không rảnh rỗi, cô bắt tay vào nghiên cứu kỹ thuật phẫu thuật mới. Nhưng mà vì vấn đề sức khỏe của đứa bé, cô cũng không để mình mệt mỏi quá, mỗi buổi tối dùng hai tiếng để luyện tập phẫu thuật.
Gần đây xung đột ở tiền tuyến ngày càng gay gắt, mỗi ngày số người tấn công đã tăng lên nhiều. Kiểu phẫu thuật lớn như thế này cũng không nhiều. Đều là những mảnh đạn trong cơ thể, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.