Chương 541: Tăng cường bảo vệ
“Hai người không cần quan tâm chuyện ở trạm xe lửa, tập trung bảo vệ đồng chí Tô Thanh Hòa là được rồi. Ngoài ra chúng tôi cũng sẽ tăng thêm người, hai người phải chú ý phối hợp. Nhớ rõ trách nhiệm của mình, nếu như còn có lần sau nữa thì tôi sẽ cho người khác tiếp nhận công việc của hai người, còn hai người trực tiếp quay về huấn luyện.”
“Chúng tôi cam đam với tổ chức, chắc chắn không có lần sau.”
...
Vừa xảy ra chuyện như thế, Cao Tú Lan cũng không yên tâm đi về. Chỉ lo là sau khi bà ấy đi thì những kẻ xấu này lại hại con gái cưng của mình. Vậy thì bà ấy biết tìm ai tính sổ chứ?
Tô Thanh Hòa thì mong mẹ mình về sớm một chút. So với ở đây thì ở công xã an toàn hơn. Ở nông thôn, đâu đâu cũng là dân binh, khi có người lạ thì sẽ bị điều tra rõ ràng. Càng an toàn hơn ở đây.
“Đợi thêm một thời gian đã. Mẹ phải đợi mấy ngày xem tình hình đã rồi nói sau.”
Cao Tú Lan kiên quyết nói.
Mẹ Cố cũng nhanh chóng gật đầu. Bà thông gia ở đây thì bà mới cảm thấy có người đáng tin. Bà ấy đi rồi thì mẹ Cố cũng không biết phải làm gì. Lỡ như đặc vụ đến mà mình đánh không lại thì sao, đó là đặc vụ đấy.
Nếu như có ông Cố ở bên cạnh thì tốt rồi.
Hai người không muốn đi, Tô Thanh Hòa cũng không còn cách nào khác. Bà cụ đã cố chấp thì ai khuyên cũng không được. Chỉ có thể đợi mấy ngày nữa khi tâm trạng bình tĩnh hơn.
Buổi tối Tô Thanh Hòa ở trong phòng để hệ thống kiểm tra cho đứa bé.
Dù có hệ thống bảo vệ con nhưng mà chuyện hôm nay đã làm mình hoảng sợ, đừng có mà ảnh hưởng đến đứa bé.
“Ký chủ yên tâm, hệ thống sinh mạng phản ánh rất tốt. Tình hình phát triển bình thường.”
“Vậy sao đứa bé không cử động?”
“Không có cách nào có thể thăm dò chuyện này, không thể nào nói chuyện được với hệ thống sinh mạng, bổn hệ thống không cách nào tiến hành câu thông.”
“...”
Tô Thanh Hòa dứt khoát lên giường nằm ngủ, sau đó đưa tay vuốt ve bụng: “Con đừng học theo mẹ nhé. May là cha con không có ở nhà, nếu không anh ấy sẽ lo rằng không biết có phải con đã mất rồi không. Đứa trẻ hư đốn này, con phải là một đứa bé chăm chỉ. Mẹ và cha con đều là những người rất chịu khó.”
Vừa dứt lời, cô bỗng cảm nhận được bụng mình giật giật.
Động tác rất nhanh, cô cảm giác như là mình gặp ảo giác vậy.
“Hệ thống, đứa bé vừa cử động sao?”
“Đúng vậy ký chủ.”
Tô Thanh Hòa phấn khởi chết đi được, kích động đến mức sắp rơi cả nước mắt. Cuối cùng cũng cảm nhận được trong bụng mình là một đứa trẻ chứ không phải là một cái gối.
Cô nhanh chóng vuốt ve cái bụng nói: “Bảo Bảo, con cử động nữa đi, chúng ta siêng năng lên nào.”
Đợi nửa ngày vẫn không cảm nhận được gì.
“Hệ thống, con bé đang làm gì.”
“Hình như là đang trong trạng thái ngủ.”
“...” Tô Thanh Hòa trực tiếp nằm xuống nhắm mắt ngủ ngon.
“Ký chủ, cô không đọc sách sao?”
“Tôi cũng muốn ngủ.”
Bởi vì đây không phải lần đầu tiên gặp chuyện đặc vụ nên buổi tối Tô Thanh Hòa cũng không bị ảnh hưởng gì, còn ngủ rất ngon. Nhưng mà Cao Tú Lan và mẹ Cố lại không như vậy, cả đêm suy nghĩ khá là nhiều, lúc ngủ còn gặp ác mộng. Sáng sớm hôm sau, hai người đều có vẻ tiều tụy hơn nhiều.
Tô Thanh Hòa ăn bữa sáng, gặm bánh bao, nhìn hai người như vậy thì trong lòng cũng cảm thấy khó chịu: “Mẹ ơi, hay là hai người về đi. Con ở đây thật sự cũng không cần hai người chăm sóc. Chẳng phải bây giờ còn có người bảo vệ sao?” Cô cũng không muốn hai người suốt ngày đi theo mình lo lắng hoảng sợ.
“Không được, bọn mẹ phải đợi xem sao.” Cao Tú Lan kiên định nói.
Tô Thanh Hòa chỉ có thể nhanh chóng cúi đầu ăn.
Lúc ra ngoài, hai mẹ vậy mà cũng muốn đi cùng, Tôn Hiểu Phương và Diêu Lượng sáng sớm cũng đã chờ ở bên ngoài, khi ra ngoài có tận bốn người đi theo, Tô Thanh Hòa cảm giác mình áp lực như núi.
Vừa đến phòng thí nghiệm, hai vị giáo sư đã kích động vây lấy cô. Hai gương mặt cũng rất tiều tụy. Hai mắt giáo sư Lâm sáng lên, nói: “Bác sĩ Tô, cơ thể sống không có bất cứ phản ứng nào, tất cả trạng thái đều bình thường. Có phải cháu nên kiểm tra không?”
Tô Thanh Hòa gật đầu, cô cũng vì vậy mới đến đây. Sau khi tiến hành đo lường kiểm tra cho cơ thể sống, so sánh số liệu, cô cười nói: “Số liệu này đã đạt đến hiệu quả dự kiến. Thí nghiệm này của chúng ta sơ bộ đã thành công.”
Giáo sư Hùng hỏi: “Bác sĩ Tô, nếu như thuốc này được thí nghiệm lâm sàng thành công, vậy ca phẫu thuật kia, cháu có thể làm được không?”
“Ý bác là ca bệnh có mảnh đạn trong lồng ngực đó sao?”
“Đúng là ca bệnh đó.” Giáo sư Hùng kích động trả lời.
“Được ạ.” Tô Thanh Hòa gật đầu, ca phẫu thuật này cô đã có thể làm được từ sớm rồi, chỉ cần chờ loại thuốc nước này thôi.