Chương 549: Ông về lúc nào cũng được
Cao Tú Lan không làm phiền con gái học tập, ngồi nói chuyện với mẹ Cố trong phòng, còn bí thư Cố thì một mình ngồi trong phòng khách. Mãi đến khi Cao Tú Lan cảm thấy mệt mỏi quay về phòng ngủ thì mới vào phòng nghỉ ngơi cùng mẹ Cố.
Nằm trên giường, bí thư Cố lật qua lật lại than thở.
Mẹ Cố hỏi han: “Ông Cố, làm gì mà ông cứ lật qua lật lại thế, không ngủ ngon sao?”
Bí thư Cố nằm yên không nhúc nhích: “Tôi đang nghĩ bao giờ về.”
“Không phải ông vừa đến sao, nghĩ nhiều như vậy làm gì?” Mẹ Cố ngáp một hơi: “Hơn nữa cũng không ai cản ông, ông muốn về lúc nào cũng được. Ngủ chút đi.”
Bí thư Cố xụ mặt.
Buổi tối không có thời gian học tập, ban ngày Tô Thanh Hòa sẽ cầm sách Trung Y đến phòng làm việc đọc.
Trong phòng làm việc của bác sĩ, trừ chủ nhiệm Chu ra thì những người khác cũng không biết thân phận của đồng chí Chu Hoa. Chỉ biết gần đây Tô Thanh Hòa đang phụ trách một ca bệnh quan trọng. Hơn nữa có vẻ cần đến trung y, nhìn dáng vẻ cố gắng của cô. Bác sĩ Sở không nhịn được nói: “Trong bệnh viện tỉnh có bác sĩ Trung Y, hay là mời hai vị đó đến giúp cháu nhé?”
Tô Thanh Hòa nghe vậy thì đáp: “Cháu không sao, cháu có thể làm được. Cháu cũng muốn nâng cao trình độ của mình. Chỉ một bệnh nhân thôi, tìm nhiều bác sĩ như vậy cũng không tốt lắm.” Phương thuốc điều dưỡng thân thể thì cô cũng lo được không sao, không cần phải làm lớn chuyện, ảnh hưởng đến công việc của người ta.
Bác sĩ Sở ngạc nhiên nói: “Năng lực của cháu mà còn cần phải nâng cao sao?” Năng lực của Tiểu Tô đã là số một toàn bộ vùng Tây Nam này rồi.
“Bác Sở, cháu nhận ra Trung Y cũng rất quan trọng, Trung Tây Y hỗ trợ lẫn nhau, rất cần phải học tập.”
Những người khác trong phòng làm việc đều nhìn Tô Thanh Hòa.
Thời đại này địa vị của Trung Y càng lúc không bằng Tây Y. Bác sĩ Tây Y và bác sĩ Trung Y mà gặp nhau thì phần lớn sẽ cãi nhau ầm ĩ một trận.
Nếu hôm nay người nói câu này không phải là Tô Thanh Hòa mà là người khác thì bọn họ sẽ lại tranh luận một trận.
Tốc độ học tập của Tô Thanh Hòa đúng là rất nhanh, là một người cơ bản gặp kiến thức y học là sẽ không quên được, cũng không cần học kiến thức y học cơ bản. Mỗi lần cô đọc xong thì sẽ dùng tinh tệ mua sách mới ở trong hệ thống. Tốn rất nhiều tinh tệ, nhưng mà không ngừng đọc sách khiến cô cũng thu hoạch được nhiều thứ. Nhớ được rất nhiều thảo dược, còn học được cách chẩn đoán nhiều chứng bệnh. Càng tiếp xúc nhiều cô càng cảm thấy sức hút của Trung y.
Thậm chí khi kiểm tra tình trạng sức khỏe của lão đồng chí, có thể nhìn sắc mặt và xem mạch để kiểm tra mức độ ảnh hưởng của vết thương cũ.
Nhìn thấy Tô Thanh Hòa nghiêm túc bắt mạch, sau đó lại thành thật ghi lại, đồng chí Chu Hoa nói: “Tôi nghe lão Tôn nói cháu đang nghiên cứu Trung y. Tôi cứ tưởng là người học Tây Y sẽ cảm thấy không thích Trung Y. Cho rằng Trung Y là cặn bã phong kiến. Trên thực tế thì tôi cũng rất ít dùng đến Trung Y, lúc còn trẻ trên chiến trường, cứu người bị thương đa phần cũng dùng Tây Y.”
Tô Thanh Hòa nghe thấy cặn bã phong kiến thì bỗng nhiên nghĩ đến vòng quay của tương lai, không nhịn được giải thích: “Đồng chí, đối với bác sĩ thì chỉ cần là y thuật có thể cứu người đều là y thuật tốt. Có ích cho con người thì không phải là cặn bã. Chúng ta không thể vơ đũa cả nắm, vơ đũa cả nắm làm mất đi tinh hoa của nước ta.”
Đồng chí Chu Hoa cười nói: “Nói như cháu cũng không phải không có lý.”
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Tô Thanh Hòa càng kiên định với lòng tin học tập chữa bệnh của mình. Nhất định phải giỏi Trung Y, dùng Trung Y để cứu nhiều người hơn nữa, chứng minh không phải bất cứ thứ gì từ thời cha ông đều không tốt.
Năng lực của cô rất nhỏ, không thể nào thay đổi được cả một thời kỳ, nhưng mà ít nhất cũng có thể ảnh hưởng được một nhóm người.
Sau khi Tô Thanh Hòa đi rồi, bác sĩ Tôn đi vào phòng bệnh.
Đồng chí Chu Hoa cười nói: “Người trẻ tuổi này rất có lý tưởng đó. Đã lâu không có người giảng đạo lý cho tôi như vậy.”
Bác sĩ Tôn đáp: “Tính cách của cô ấy thật sự rất tốt. Có suy nghĩ và ý kiến riêng hơn nhiều người trẻ bây giờ. Nếu không phải là y thuật của cô ấy quá tốt thì tôi còn muốn nhận cô ấy là học trò. Hiện giờ thì tôi không dám nhắc đến rồi.”
Đồng chí Chu Hoa mỉm cười sau đó ngồi dậy: “Y thuật của cô ấy đúng thật không tệ, tôi cảm thấy thuốc kê cho tôi rất tốt. Tôi cảm thấy gần đây sau khi dùng mấy thuốc Trung Y đó, cơ thể thực sự tốt hơn nhiều. Chuẩn bị đến tiền tuyến xem thử.”
Vẻ mặt của bác sĩ Tôn nhất thời căng thẳng.
Đồng chí Chu Hoa nói thêm: “Đây là mục đích quan trọng nhất, chữa bệnh chỉ xếp thứ hai. Mọi người không nên cản tôi. Gần đây tuy tôi không ra ngoài nhưng mà cũng có những chiến sĩ tiền tuyến bị thương phải đến đây, tôi muốn đi xem tình hình mới có thể đưa ra ý kiến hợp lý.”