Chương 550: Trở về 1
Đồng chí Chu Hoa kiên trì muốn rời bệnh viện đến tiền tuyến, bác sĩ Tôn cũng không cản được, chỉ có thể bảo Tô Thanh Hòa dùng thân phận bác sĩ phụ trách đưa ra ý kiến.
Tô Thanh Hòa cảm thấy vị bác sĩ gạo cội này thật sự chuyện bé xé to.
Chẳng phải chỉ là tạm thời ra viện thôi sao?
“Không thành vấn đề, quan trọng là không thể ngừng uống thuốc, mỗi ngày đều phải uống. Không được nổi giận, kích động, duy trì tâm trạng bình tĩnh vui vẻ là được rồi.”
Đồng chí Chu Hoa nghe xong lời của Tô Thanh Hòa thì trên mặt không ngừng cười, còn bác sĩ Tôn bên cạnh thì lắc đầu thở dài.
Đồng chí Chu Hoa cười nói: “Bác sĩ phụ trách của tôi cũng đã nói vậy, mọi người hẳn là yên tâm hơn rồi chứ? Tôi chỉ đi có vài ngày mà thôi, ngồi một bên đợi thì tôi không đợi nổi.”
Tô Thanh Hòa nghiêm túc dặn dò: “Đồng chí, nhất định ngài phải chăm sóc tốt cho bản thân, cần nghe lời dặn của bác sĩ. Chớ nên để ngoài tai. Cháu vất vả lắm mới có thể điều dưỡng được như vậy, nếu như lại xảy ra vấn đề gì sẽ thất bại trong gang tấc, uổng phí tài nguyên chữa bệnh. Hiện giờ quốc gia của chúng ta không dễ dàng gì, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm. Ngài là cán bộ, cần phải đi đầu tiết kiệm.”
“Tiểu đồng chí này thay đổi cách nói khiến tôi nghe lời bác sĩ. Được, tôi đảm bảo sẽ nhớ kỹ lời của bác sĩ, kiên quyết không để lãng phí bất cứ tài nguyên nào.”
Tô Thanh Hòa nhất thời nở nụ cười, bệnh nhân có tinh thần như vậy chính là điều mà bác sĩ thích.
Đợi khi bác sĩ Tôn và Tô Thanh Hòa cùng đi ra ngoài, bác sĩ Tôn nói với Tô Thanh Hòa: “Bác sĩ Tô, cháu nên cản ông ấy.”
“Cháu cản ông ấy làm gì chứ, chỉ mấy ngày cũng không rắc rối lắm. Không nên cảm thấy bệnh nhân quá yếu đuối, dù sao chỉ cần không phải bệnh nguy kịch gì thì cũng có thể nhận được sự đối xử như với người bình thường, phải có lòng tin vào họ.”
“Nhưng mà ông ấy không phải là bệnh nhân bình thường, ông ấy quan trọng...”
“Có quan trọng đi nữa thì vẫn là vậy, chúng ta cũng không cản được. Thả lỏng một chút, ngài xem ông ấy là một bảo vật cất trong phòng cũng vô dụng thôi. Hơn nữa cháu cũng đã kiểm tra rồi, thật sự không yếu đến mức đó. Kiên trì uống thuốc đợi thêm một thời gian nữa là phẫu thuật được rồi.”
Bác sĩ Tôn nghe thấy lời này của cô, thật sự dở khóc dở cười. Ông ta cũng không nhịn được muốn nói cho cô biết người mắc bệnh này là ai, trên người có trọng trách nặng thế nào. Nhưng mà nghĩ đến lời đã hứa thì cũng đành nhịn lại cho qua.
Vị bác sĩ Tô này cũng còn trẻ, cũng không thể quá áp lực.
Tô Thanh Hòa thật sự không nghĩ nhiều như vậy. Với cô thì tất cả đều là bệnh nhân của mình, nắm chắc thì cô sẽ chữa, không chắc chắn cô cũng sẽ không dễ dàng hứa là mình có thể chữa được.
Cô có thể bình tĩnh như vậy là vì mình đã từng nghiên cứu về bệnh nhân này một thời gian, đã có niềm tin rất lớn rồi.
Còn việc vị này có thân phận gì thì cô chẳng hề muốn biết. Gặp được chủ tịch nước trên TV là một chuyện, nếu để cô tận mắt nhìn thấy thì có thể cô sẽ căng thẳng đến mức một câu cũng không nói nổi. Vì thế vẫn không nên hỏi thăm thân phận của vị này, cứ xem như một cán bộ là được rồi.
Bởi vì đồng chí Chu Hoa muốn rời bệnh viện nên Tô Thanh Hòa cũng thảnh thơi hơn nhiều. Bệnh nhân do cô phụ trách cũng không nhiều, nhưng đều là một số ca bệnh nặng. Cô còn muốn học Trung Y, thời gian rất hạn hẹp. Nên có thể cho một người xuất viện thì với cô mà nói cũng là giảm đi một ít công việc.
So với vị lão đồng chí này thì hiện giờ cô quan tâm hơn là bao giờ cha chồng của mình - bí thư Cố về nhà...
Chẳng phải là cô không muốn ở cùng với người lớn trong nhà, nhưng thật sự ảnh hưởng đến việc học tập của cô mà. Mẹ cô bây giờ ngày nào cũng ở trong phòng ngủ của cô, mỗi ngày sau khi cô về nhà thì không thể làm gì cả. Muốn nấu ăn thì hai người sẽ sống chết ngăn cản. Càng đừng nói đến làm quần áo. Nói gì mà may vá sẽ khiến mắt bị thương. Hơn nữa cũng không muốn cha mẹ chồng vì chuyện chăm sóc mình mà phải ở riêng.
Một nơi khác, trong lòng bí thư Cố cũng đang rất rối, ông đã sớm muốn về nhà rồi, dù sao ngày nghỉ của mình cũng không dài, nhưng mà vợ mình nhìn có vẻ cũng không muốn về nhà với ông.
Nghĩ đến đây thì tâm trạng ông lại nặng nề. Nhưng mà bụng của vợ thằng ba cũng đã lớn như vậy, thật sự cũng cần người chăm sóc.
Vậy nên bí thư Cố cắn răng suy nghĩ vài ngày, cuối cùng quyết định mình sẽ đi về. Dù sao mình cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, cũng không thể là kiểu không thể xa vợ.