Chương 552: Cùng xe
Nhìn kỹ lại, trong đầu cuối cùng cũng nhớ đến gương mặt trong trí nhớ. Xém chút nữa không nhịn được đã chào kiểu quân đội.
Người này vậy mà lại là lãnh đạo của lãnh đạo của lãnh đạo của lãnh đạo trước đây của mình...
Trước đây ông cũng đi theo lãnh đạo của mình dự họp có nhìn thấy hai lần.
Nghĩ lại lúc đó đứng khoảng cách xa, bây giờ lại có thể ngồi chung xe với vị này, mặc dù là đã lớn tuổi nhưng ông vẫn không bình tĩnh được.
Còn Cao Tú Lan và mẹ Cố ngồi bên cạnh đã bắt đầu nói chuyện với đối phương rồi.
Cao Tú Lan nói: “Ngài cũng là quân nhân, con rể tôi cũng là quân nhân đang chiến đấu ở tiền tuyến đấy. Ngài đến đây để khám bệnh sao, y thuật của con gái tôi khá tốt.”
Đồng chí Chu Hoa cười đáp: “Đúng vậy, y thuật của bác sĩ Tô rất tốt.”
Cao Tú Lan lập tức bắt đầu nói chuyện về con gái mình, nói tốt cho con gái mình. Khen cho con gái mình nở như hoa.
Bác sĩ Tô đã nghe chuyện Tô Thanh Hòa từ nhỏ đã là một người trưởng thành hiểu chuyện và hoàn cảnh sống của cô, cảm thấy gia đình này có thể xuất hiện một nhân tài như bác sĩ Tô thì đúng là kỳ tích.
Đồng chí Chu Hoa lại cảm thấy rất thú vị.
Cuối cùng Cao Tú Lan tổng kết nói: “Ông anh à, tôi nói cho anh biết, bệnh này của anh giao cho con gái tôi là không sai đâu, lần sau khi tôi đến sẽ bảo con gái tôi chữa tốt nhất cho anh, nhất định có thể chữa khỏi cho anh. Anh cứ yên tâm trăm phần trăm đi.”
Bí thư Cố nghe chữ ông anh thì có hơi đứng ngồi không yên.
Khó khăn lắm mới đến gần trạm xe lửa, ba người xuống xe, Cao Tú Lan còn vẫy tay với người trong xe.
Nhìn chiếc xe rời đi, bí thư Cố nói: “Bà thông gia, vị đó là cán bộ cấp cao đấy.”
“Tôi biết, nếu không sao tôi lại khen con gái mình như vậy chứ?” Cao Tú Lan nói với vẻ mặt tự tin.
Bí thư Cố còn muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Trong lòng cảm thán nếu như mình cũng không biết thì tốt rồi. Vậy thì có thể nói chuyện như bà thông gia cũng không có gì phải sợ. Người không biết đôi khi cũng không tệ.
Trên xe Jeep, đồng chí Chu Hoa nói chuyện với bác sĩ Tôn.
“Lão Tôn à, bây giờ tôi có ý tưởng này. Vị bác sĩ Tô này thời gian đi học cũng không dài, thời gian học y cũng rất ngắn. Có thể tưởng tượng được năng lực học tập của cô ấy rất mạnh mẽ. Thậm chí ngay cả tôi cũng chưa từng thấy ai có năng lực học tập mạnh mẽ như vậy. Hiện giờ cô ấy còn rất trẻ. Ông nói xem, nếu như để cô ấy lại học kiến thức về khoa học kỹ thuật thì cô ấy có thể học tốt như học y không? Hiện giờ ở trong nước quá hiếm những người như vậy. Công nghệ trụ cột của chúng ta cũng quá nghèo nàn rồi.”
Bác sĩ Tôn nói: “… Vậy thì cũng không được đâu.” Ông ta cũng không muốn một bác sĩ giỏi biến thành nhà khoa học.
Trong bệnh viện, tiễn mẹ mình và cha mẹ chồng xong, lại tiễn thêm lão đồng chí, Tô Thanh Hòa lập tức về nhà nâng cao năng lực của bản thân.
…
Một người ở nhà vẫn hơi không quen. May là cũng có quá nhiều chuyện nên vốn không có thời gian nghĩ nhiều.
Phải nhanh chóng học thêm chút kiến thức, học thêm bản lĩnh để mình có năng lực cứu được nhiều người hơn.
Cô xoa bụng một cái: “Cục cưng à, bây giờ mẹ phải bận vài việc, con nhìn kỹ xem mẹ chăm chỉ đến mức nào, nhớ kỹ là phải học tập tinh thần chăm chỉ chịu khó của mẹ đấy.”
Đứa bé trong bụng lại đạp một cái.
“Nhóc con hư đốn, nhỏ vậy đã làm trái lời mẹ. Đợi cha con về mẹ chắc chắn sẽ bảo anh ấy đánh con.”
Tô Thanh Hòa vui vẻ xoa bụng. Bây giờ mỗi ngày đứa bé vẫn rất ít hoạt động, nhưng mà mỗi sáng sớm và mỗi buổi tối chắc chắn sẽ cử động, ban ngày thỉnh thoảng cũng sẽ đạp. Chỉ là không nhiều lắm. Nếu như cô nói chuyện với nó thì đôi khi cô nhóc sẽ đáp lại.
Có con làm bạn, Tô Thanh Hòa cũng không cảm thấy cô đơn nữa, xắn tay áo vào phòng nghiên dược thiện.
Lần này hệ thống không cho cô thực đơn, chỉ yêu cầu cô nấu ăn kết hợp với thuốc Trung y thôi. Nói cách khác là cô đang nghiên cứu ra một món dược thiện, vừa phải ăn ngon, trình bày đẹp, lại còn phải tốt cho sức khỏe.
Đáng khinh hơn chính là vì phần thưởng là sách bách khoa toàn thư về dược thiện, vì thế mặc dù cô có tinh tệ cũng không cách nào mua thực đơn dược thiện.
Tô Thanh Hòa chỉ có thể gác lại làm việc khác, tự mua một ít sách Trung y để tham khảo. Ví dụ như là trong sách Bản Thảo Cương Mục mọi loại thuốc này, không chỉ nói về dược liệu mà còn có rất nhiều đặc tính của một số nguyên liệu món ăn hàng ngày, những thứ này đều là nguyên liệu có thể làm thuốc.