Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 553 - Chương 553 - Không Lười Biếng

Chương 553 - Không lười biếng
Chương 553 - Không lười biếng

Chương 553: Không lười biếng

Vì mình đang mang thai nên Tô Thanh Hòa bèn quyết định dứt khoát nghiên cứu về món ăn dược liệu phù hợp với phụ nữ có thai. Sau khi sắp xếp lại kiến thức đã nhớ trong đầu lại một lượt, cô bèn nghiên cứu chế tạo ra một loại canh gà, món ăn dược liệu này khá là đơn giản, hơn nữa cách làm cũng khá dễ.

Tốn nửa tiếng thì canh gà đã được làm xong, mùi vị xộc vào mũi, Tô Thanh Hòa nếm thử một miếng, cảm giác cũng không tệ lắm.

“Đinh... thân ái nhắc nhở cho ký chủ, canh gà phù hợp yêu cầu dược thiện, khẩu vị chưa đạt. Mời ký chủ không ngừng cố gắng làm món ăn trở nên hoàn hảo.”

Tô Thanh Hòa nhất thời không còn cảm thấy ngon miệng nữa, lại tiếp tục bắt đầu nấu.

Liên tiếp mấy lần đều không thành công, nhưng mà mùi vị ngày càng thơm ngon hơn. Đợi đến khi làm lần thứ tư thì đứa bé trong bụng cũng không nhịn được, bắt đầu nhúc nhích.

“Làm gì vậy, mẹ đang làm việc mà.”

Đứa bé vẫn nhúc nhích, Tô Thanh Hòa cũng không còn sức nữa, nhìn đồng hồ một chút, cũng đã giữa trưa rồi. Dứt khoát bưng bát canh gà lên ăn. Định ăn xong sẽ tiếp tục làm.

Vừa ăn được vài miếng thì cuối cùng đứa bé trong bụng cũng dừng lại.

Tô Thanh Hòa hỏi: “Hệ thống, có chuyện gì vậy, con bé quấy phá gì chứ?”

“Ký chủ, cảm xúc của cơ thể mẹ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của đứa bé. Ký chủ không muốn hoạt động thì đứa bé cũng không muốn hoạt động. Ký chủ muốn ăn gì thì đứa bé cũng muốn ăn.”

“Là sao?” Tô Thanh Hòa xoa bụng, chột dạ nói: “Tôi vẫn định hoạt động, tôi chắc chắn không muốn ăn gì đó.”

Cô bưng bát lên miệng hớp một ngụm lớn: “Tôi chỉ đang định ăn cơm xong sẽ tiếp tục học tập. Khó khăn lắm tôi mới được nghỉ một ngày.”

Hệ thống giữ yên lặng, đứa bé cũng không nhúc nhích nữa.

Tô Thanh Hòa ăn từng ngụm lớn xong, sau đó lại tiếp tục nấu món ăn dược liệu.

Bên ngoài, Tôn Hiểu Phương và Diêu Lượng thấy trong nhà Tô Thanh Hòa vẫn luôn có khói bốc lên. Tôn Hiểu Phương cẩn thận thò đầu vào cửa: “Bác sĩ Tô, tôi có thể vào không?”

“Vào đi vào đi, đúng lúc tôi đang làm đồ ăn.” Tô Thanh Hòa cười đáp.

Thấy Tôn Hiểu Phương cũng đã đi vào, cô chỉ vào canh gà để bên cạnh: “Cô có muốn ăn chút gì không, phụ nữ ăn cũng có ích.”

Tôn Hiểu Phương sớm đã ngửi thấy mùi, nuốt một ngụm nước bọt: “Bác sĩ Tô, chị vẫn chưa ăn sao?”

“Tôi ăn rồi, còn đang nghiên cứu thuốc. Bình thường không có thời gian, hôm nay rảnh rỗi nên luyện tập một chút. Cô mau ăn đi, trời nóng thế này, tôi không ăn hết thức ăn cũng sẽ bị hư.”

Lúc này Tôn Hiểu Phương mới ngại ngùng bưng một bát lên, từ từ ăn một miếng. Cảm giác ngon ngọt, dù có chút vị thuốc Trung y nhưng ăn lại rất thơm.

Tô Thanh Hòa vừa làm vừa nói: “Đừng khách sáo, ăn nhiều một chút. Ăn xong hết càng tốt, trời nóng cũng không tiện để lâu.”

Tôn Hiểu Phương liếc nhìn mấy bát trên bàn, cảm giác mình cũng không nên ăn một mình, nhanh chóng gọi Diêu Lượng đến.

Hai người cùng nhau vui vẻ ăn mấy thứ mà Tô Thanh Hòa làm. Cảm thấy nhiệm vụ này của mình đúng là quá may mắn, gặp được người y thuật cao siêu lại còn biết nấu cơm như bác sĩ Tô.

Ăn xong một bát, Tôn Hiểu Phương bèn xắn áo giúp Tô Thanh Hòa làm việc: “Bác sĩ Tô, để tôi giúp chị.”

Tô Thanh Hòa không quay đầu lại nhanh chóng xua tay: “Không cần không cần, mỗi một bước tôi cần phải tự làm mới có thể chắc chắn.”

Tôn Hiểu Phương bèn rảnh rỗi đứng bên cạnh, cười nói chuyện phiếm với Tô Thanh Hòa: “Bác sĩ Tô, món ăn này là dược liệu sao? Có tác dụng gì à?”

“Canh gà an thai, phụ nữ ăn cũng được, rất có lợi.”

“Khụ khụ khụ...”

Diêu Lượng bên cạnh trực tiếp sặc đến không thở nổi.

Tô Thanh Hòa xoay người nhìn thấy Diêu Lượng đã ăn xong một bát, nhất thời lúng túng mở hai mắt nhìn cô, cô ái ngại cười nói: “Không sao, đàn ông cũng ăn được, không sao cả.”

Bận rộn thêm hai tiếng nữa cuối cùng cũng đã cải thiện thành công chất lượng canh gà.

“Đinh... Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành canh gà dược thiện, sắc hương vị đủ cả, dược thiện nổi bật, hoàn thành nhiệm vụ tăng cấp “Ăn”, thưởng một cuốn sách bách khoa toàn thư về dược thiện.”

Nghe thấy giọng nói này, Tô Thanh Hòa cuối cùng cũng thở phào ngồi trên ghế.

Bên ngoài, Diêu Lượng và Tôn Hiểu Phương vẫn còn đứng canh cửa.

Tôn Hiểu Phương nhìn Diêu Lượng, vẫn không nhịn được che miệng cười. Mặt Diêu Lượng đen lại.

Thấy Diêu Lượng sắp tức giận, Tôn Hiểu Phương nhanh chóng chui vào nhà: “Bác sĩ Tô, bây giờ mấy dì đã về hết rồi, hay là tôi chuyển đến ở với chị nhé?”

Tô Thanh Hòa nghe vậy lắc đầu cười đáp: “Không cần đâu, buổi tối tôi không cần người chăm sóc, hơn nữa buổi tối tôi cần phải học tập, có người khác ở cạnh tôi sẽ không được tự nhiên.”

Có một 007 ở bên cạnh, buổi tối chẳng phải cô sẽ không làm được gì sao?

Bình Luận (0)
Comment