Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 554 - Chương 554 - Trung Y

Chương 554 - Trung y
Chương 554 - Trung y

Chương 554: Trung y

Tôn Hiểu Phương cũng không nói thêm gì nữa, cấp trên nói chưa đến lúc cần thiết thì không được làm chuyện khiến nhân vật mục tiêu cảm thấy không vui.

Buổi tối Tô Thanh Hòa đóng cửa nghỉ ngơi rất sớm, sau đó lấy vải vóc ra bắt đầu may quần áo.

Chỉ cần giải quyết được nhiệm vụ “Mặc” thì cô có thể học Trung y cấp cao hơn. Nghĩ đến là háo hức đến mức không ngủ được.

“Cục cưng, mẹ thương con nhiều, vì làm quần áo cho con mà mất ăn mất ngủ.” Tô Thanh Hòa cầm kim chỉ, xoa bụng mình nói.

Đứa bé không hề có phản ứng gì, chắc là đang ngủ.

Mấy ngày liên tiếp Tô Thanh Hòa dành thời gian tự học Trung y, buổi tối làm quần áo tăng cấp, ngay cả lúc làm việc cũng nhân lúc rảnh rỗi đọc sách Trung y.

Những sách Trung y trong bệnh viện quân khu Tây nam cũng không ít, những sách về dược liệu đều bị Tô Thanh Hòa tìm ra rồi, đặt hơn mười cuốn trên bàn, dáng vẻ đọc đến quên ăn quên ngủ.

Các bác sĩ thực tập cũng càng thêm thấy được rõ thái độ học tập của bác sĩ Tô.

Thảo nào bác sĩ Tô giỏi như vậy, ngay cả học cũng tẩu hỏa nhập ma, xem ra thiên tài cũng không phải là do trời cho, còn phải có tinh thần chịu khó như vậy.

Chủ nhiệm Chu bây giờ thấy cô ngày nào cũng một lòng một dạ vào Trung y, có hơi ái ngại: “Tiểu Tô à, gần đây cháu vất vả nhiều rồi. Hay là tạm thời đừng học...”

Tô Thanh Hòa bỗng nhiên nhìn mặt ông ta hỏi: “Chủ nhiệm, gần đây có phải là bác thường ngủ không ngon, thường xuyên mơ nhiều, ngày nào cũng ngủ như không ngủ, hơn nữa mỗi sáng sớm thức giấc rất sớm không?”

Chủ nhiệm Chu sửng sốt: “Đúng vậy, làm sao cháu biết?”

Tô Thanh Hòa cười đáp: “Từ trên mặt bác, cháu nhìn ra được. Chủ nhiệm, cháu cảm thấy Trung y rất thuận tiện.”

Chủ nhiệm Chu sờ mặt mình, sao ông ta lại không biết Trung y lợi hại như vậy? Ông ta nhớ trước đây mẹ của mình bị bệnh, tìm một bác sĩ Trung y, cuối cùng sau khi kê một toa thuốc thì chẳng những không chữa khỏi ngược lại càng nặng thêm.

“Chủ nhiệm, bác như vậy cũng không sao, lúc về cháu sẽ nói cho dì Chu biết mấy món dược thiện, ăn hai bữa là ổn.”

Chủ nhiệm Chu hơi ngẩn ra gật đầu, ông ta cảm thấy Tiểu Tô học Trung y không giống người khác học Trung y lắm.

Tô Thanh Hòa về nhà bèn nói với dì Chu mấy món dược thiện có tác dụng an thần, dùng mấy nguyên liệu khá đơn giản.

Buổi tối chủ nhiệm Chu về nhà ăn một bữa.

Dì Chu nói: “Tiểu Tô nói tôi nấu, ông nếm thử xem. Tôi không đồng ý ông uống thuốc ngủ, thứ đó có tác dụng phụ.”

Chủ nhiệm Chu ăn sạch sẽ.

Buổi tối khi đi ngủ, cả đêm không mộng mị. Ngày hôm sau thức dậy ông ta có cảm giác không chân thật, nghĩ lại đêm qua mình có nằm mơ hay không, nhưng mà nghĩ mãi không ra.

Dược thiện mà Tiểu Tô kê này đúng là có tác dụng.

Khi đến phòng làm việc, nhìn thấy Tô Thanh Hòa đang đọc sách thuốc, vậy nên ông ta đi đến bên cạnh nhỏ giọng nói: “Tiểu Tô à, có cuốn nào đã đọc xong không, cho bác xem thử.”

Tô Thanh Hòa nghe vậy thì lập tức cầm hai quyển đưa cho ông ta: “Chủ nhiệm, bác cũng định học sao?”

“Không phải, bác muốn đọc một chút thôi.” Chủ nhiệm Chu cầm sách trên tay sau đó đi vào phòng làm việc.

Những bác sĩ khác đều há mồm trợn mắt nhìn bóng lưng của chủ nhiệm Chu.

Đây là chuyện gì thế, Tiểu Tô học Trung y, ngay cả chủ nhiệm Chu cũng học?

Nhìn Tô Thanh Hòa vẫn đang say mê đọc sách thuốc.

Bị ảnh hưởng, mấy bác sĩ khác cũng vô thức lôi sách Trung y mà mình đặt ở trong xó xỉnh ra đọc. Toàn bộ các tạp chí ngoại khóa của khoa ngoại đều biến thành sách Trung y.

Tô Thanh Hòa cũng không chú ý đến sự thay đổi của phòng làm việc, có thời gian đều dùng vào việc học tập, buổi tối về nhà tiếp tục may quần áo.

Áo choàng cho đứa bé đã làm xong, chẳng qua hình thêu đứa bé mũm mĩm đó rất khó thêu. Sợ là thêu xấu không hợp với cục cưng nhà mình, cô thêu cực kỳ tỉ mỉ. Mỗi một đường kim mũi chỉ đều phải nhìn lại, thêu mãi một tuần cuối cùng cũng đã thêu xong hoa văn bên trên.

Nhìn đứa bé mũm mĩm trên áo, Tô Thanh Hòa như thấy được dáng vẻ đáng yêu của con mình sau này. Vẻ mặt nhất thời mừng rỡ.

“Bảo Bảo thích không, đây là áo mẹ làm cho con đấy.”

“Đinh... chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ tăng cấp “Mặc”, bộ đồ có kiểu dáng mới mẻ độc đáo, chế tác tinh xảo. Thưởng hai giá vải nhỏ.”

Tô Thanh Hòa vào hệ thống xem thử một chút, trong không gian cất đồ của mình đã có ba cái giá hàng rồi, trên đó đầy các loại vải khác nhau, có thể thấy đủ dùng mấy năm.

Sau khi xem xong phần thưởng, cô lại nhanh chóng tìm hệ thống: “Hệ thống, sao phòng học mô phỏng của tôi còn chưa thăng cấp?”

“Đang trong quá trình tăng cấp, xin đợi... Thăng cấp 50%... 80%... 90%... hoàn thành. Mời ký chủ vào phòng học mô phỏng kiểm tra kết quả tăng cấp.”

Bình Luận (0)
Comment