Chương 57: Thông gia 4
Lúc xuất phát, ông Đinh gọi cả Đinh Kiến Quân đi theo, nhà họ Lâm cũng gọi thêm hai người con trai. Đinh Kiến Quân nhìn hai kẻ chất phác kia, nhỏ tiếng nói với mẹ:
“Mẹ, có tin được bọn họ không? Sao con cảm thấy đây không phải là đi giữ thể diện mà là đi nghe chửi thì đúng hơn?”
“Hừ, nói vớ vẩn cái gì đó, nhà họ Tô cũng có ba người con trai mà, hai thằng con rể không dám ra tay đâu, chỉ còn mỗi mình Tô Ái Đảng thôi. Tới lúc đó con, cha con và ba người nhà họ Lâm cùng một phe, mẹ không tin bọn họ không sợ!”
Đinh Kiến Quốc rất muốn nói một mình Tô Ái Đảng cũng đủ nổi danh khắp đội sản xuất Đại Sơn bọn họ rồi. Nếu không phải vì đông người, anh ta nào dám sinh sự.
Hai nhà bảy người bừng bừng khí thế kéo đến đội sản xuất Hoàng Hà. Lúc làm việc còn chẳng nhanh nhẹn được thế này. Bọn họ tranh thủ làm cho xong chuyện lúc trưa để chiều còn đi làm nữa.
Lúc này đây, Cao Tú Lan đang chia phần canh trứng.
Đúng vậy, bọn trẻ con đã chăm chỉ đào được hai phần thức ăn cho gà nên tâm trạng con gà rất tốt, hai hôm nay đều đẻ được hai quả trứng.
Cao Tú Lan rất vui bèn quyết định nghe theo lời con gái thưởng cho mấy đứa nhỏ để bọn chúng dốc sức làm việc.
Tô Thanh Hòa thử nấu canh trứng, đập hai quả trứng gà rồi đổ nước vào bắt đầu nấu, màu vàng óng ánh nổi lên.
Sau khi nấu xong thì dọn lên bàn, Cao Tú Lan sẽ chia cho bọn nhỏ. Dựa theo thành tích để chia phần, sau đó lại chia theo kiểu nam nhiều nữ ít. Sau khi chia xong, Cao Tú Lan lại bắt đầu tẩy não như thường lệ:
“Mấy quả trứng gà này là do cha nuôi của Thanh Miêu Nhi cho, tất cả đều là của Thanh Miêu Nhi, mấy đứa ăn một quả thì cô út ít đi một quả. Đây là do cô út đồng ý cho mấy đứa, phải biết ơn cô út, đứa nào vong ân phụ nghĩa sẽ bị sét đánh đấy!”
Ăn mỗi canh trứng mà cũng lôi cả sét đánh ra để nói, Tô Thanh Hòa vội vã cười nói:
“Đây đều là công lao của mẹ, là do mẹ đi xuống huyện lấy về. Mẹ cực khổ rồi, mẹ phải ăn nhiều vào.”
Tay cô nhanh chóng múc thêm một muôi canh trứng cho Cao Tú Lan. Bà ấy cảm động nói không cần, vẫn là con gái hiểu chuyện. Ba anh em nhìn hai mẹ con cảm thấy rất thẹn. Cái nhà này rõ ràng là do hai người phụ nữ chống đỡ, bọn họ thật vô dụng. Tô Ái Đảng ăn một miếng to, sau đó đập bàn:
“Mẹ, con quyết định rồi, con sẽ tham gia xây dựng khu vực nền tảng nông điền, lương cao, còn bao ăn một bữa nữa.”
Tô Ái Quốc nói:
“Chú ba, anh cũng đi.”
Tô Ái Hoa suy xét rồi nói:
“Không biết đội trưởng có cho cả ba chúng ta cùng đi không, hiện tại chúng ta đang là chủ lực của đội mà.”
Tô Ái Đảng chau mày:
“Kệ ông ta đi, mẹ với em gái chúng ta đã không còn cái ăn rồi mà còn không cho chúng ta đi kiếm cơm? Ai không cho em đi, em làm tới cùng với người đó!”
Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa: “...”, đàn ông trong nhà đều đi hết, chẳng phải cả nhà sẽ dựa vào hai người phụ nữ bọn họ ư?
Cao Tú Lan đương nhiên hi vọng bọn chúng đi rồi, nghe chúng nói vậy, trong lòng vô cùng vui sướng.
Nhưng ngay lập tức nghĩ đến lời con gái nói, nếu cả ba đứa quá lao lực, sau này đổ bệnh thì làm sao? Sẽ không có ai che chở cho con gái mình, như vậy không được.
Dù gì trong nhà tạm thời vẫn còn đồ Đại Căn để lại, đợi không còn nữa thì để bọn chúng đi cũng được. Thế là bà nghiêm mặt nói:
“Ồn cái gì mà ồn, mau ăn đi, chiều không phải đi làm nữa hay gì?”
Ba anh em nhất thời sững người.
Tô Thanh Hòa nói:
“Mẹ là không nỡ để mấy anh phải chịu khổ, mấy anh đừng nghĩ nhiều, mau ăn đi.”
Nói thì nói thế nhưng cô vẫn biết ý mẹ mình, làm khó bà lúc này nhưng bà vẫn nghĩ tới những lời cô đã nói.
Ba anh em lại không biết được suy nghĩ của mẹ nên nhất thời cảm động, mắt đỏ hoe. Nhìn ánh mắt Cao Tú Lan ngập tràn tình yêu thương con.
“Mẹ...”
Trong đầu Tô Thanh Hòa hiện ra bốn chữ, con trai của mẹ... Đáng tiếc điều này chỉ xuất phát từ một phía. Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa rợn người, sao không thể đối xử với con dâu trìu mến như vậy chứ. Cao Tú Lan cũng thấy rợn, bà ấy đập bàn nói:
“Mau ăn đi, làm gì vậy hả, không muốn ăn thì đi làm đi.”
Tỏ vẻ như vậy cho bà ấy xem làm gì chứ, muốn để bà ấy thương hơn à, lớn to đầu rồi còn không biết ngượng, bà ấy sẽ không bị lừa đâu. Bà ấy phải thương Thanh Miêu Nhi nhà mình rồi.
Ba anh em cúi đầu ăn tiếp.
Mẹ đúng là khẩu thị tâm phi. Nhanh chóng ăn xong bữa, hai người chị dâu thu dọn bát đũa, Tô Thanh Hòa đang định về phòng xem của cải của mình, xem ra mấy hôm nữa sẽ phải đem lương thực ra rồi.
Đám trẻ con thì vội vã đem hũ đi đào giun. Trứng gà ngon quá, bọn chúng nhất định phải bắt được nhiều giun để gà đẻ thêm nhiều trứng.