Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 58 - Chương 58 - Thông Gia 5

Chương 58 - Thông gia 5
Chương 58 - Thông gia 5

Chương 58: Thông gia 5

Kết quả vừa mới bước ra tới cổng đã thấy một nhóm người hùng hổ ở trước mắt, làm bọn chúng bị dọa một trận.

Khi nhìn lại, tất cả đều vui mừng: “Bà ơi, ông ơi, cậu ơi!”. Người nhà họ Lâm và họ Đinh thấy đám trẻ con cũng rất vui sướng. Nhưng nhìn thấy cái hũ gốm trong tay bọn nhỏ thì không vui nữa. Mụ Cao ngay cả bữa trưa cũng không cho chúng ăn!

Đám trẻ con nào có biết tâm tư của người lớn, thấy nhà có khách bèn lập tức vào nhà kêu lên: “Mẹ, ông bà ngoại đến, cậu cũng đến nữa.”, Tô Đại Bảo gân cổ lên gào.

Đại Nha cũng vào bếp thông báo: “Mẹ, ông bà ngoại tới, cậu cả cậu hai cũng tới.”

Tam Nha thì lại chạy vào trong phòng: “Bà nội, bà nội, có người tới!”, bà nội đã nói rồi, chuyện gì trong nhà cũng phải nói với bà, cho dù cha mẹ có đánh rắm cũng phải kể với bà.

“Ồn ào gì đấy, ăn no lắm sức không có việc gì làm hả? Chăm chỉ làm việc đi! Ăn được bữa cơm có dễ đâu.”, Cao Tú Lan đi từ trong phòng ra.

Bà ấy vừa mới chăm sóc cho con gà mái già kia. Đúng vậy, bà lo có người trộm trứng, bây giờ bà để con gà mái sống trong phòng bà luôn rồi.

Trước khi ngủ bà đều sẽ nói chuyện với nó, từ dưới đó lên đây, không biết có nghe hiểu không nữa. Cuộc nói chuyện bị gián đoạn giữa chừng làm Cao Tú Lan không vui, vừa giáo huấn vừa đi ra ngoài.

Tô Thanh Hòa cũng nghe động tĩnh nên đi ra xem. Vừa ra đã thấy nhiều người đứng trong sân nhà như muốn gây chuyện vậy, nhưng chắc là không phải, ai đi gây sự mà còn đem theo lương thực tới chứ?

Cô bèn cười rồi đi ra ngoài. Đây là người nhà của các chị dâu mà, đâu thể bạc đãi người ta được. Kết quả mới ra tới sân đã nghe thấy bà Cao Tú Lan oang oang nói:

“Làm cái gì vậy hả? Đội mấy người rảnh rỗi sinh nông nổi, không cần phải làm việc hả?”

Khí thế đó giống muốn gây sự còn hơn cả đối phương. Ông bà Lâm căng thẳng nuốt nước bọt:

“Bà sui, gì chứ, bọn tôi đến là để đưa lương thực, bọn tôi biết mấy đứa nhỏ không có ăn bèn đem một ít tới đây. Bà ít nhiều cho bọn nó ăn với.”

Hai anh em họ Lâm đứng sau cũng cười theo:

“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta nhịn ăn một miếng, đừng để bọn trẻ bị đói.”

Ba người nhà họ Đinh nhất thời đen mặt. Đui mù thế nào mà lại nhờ vả bọn họ tới đây chứ?

Bây giờ nhà họ Đinh vô cùng hối hận về việc nhờ nhà họ Lâm làm đồng minh, mới tới chưa được bao lâu đã sợ hãi như vậy, chưa kịp thể hiện đã thoái lui rồi. Nhà họ Lâm hoàn toàn không nhận ra điều đó, thật ra họ định sau khi đưa lương thực mới nói lý với Cao Tú Lan.

Thế nhưng đợi bọn họ run sợ đưa lương thực xong, Cao Tú Lan lại cười với bọn họ. Một nhà bốn người nhất thời không dám nói năng gì, sợ sẽ phá hỏng không khí tốt đẹp này. Thật là một mối quan hệ hòa hợp!

Cao Tú Lan ước chừng trọng lượng bên trong túi vải, khoảng tầm một cân, đem đi nấu cháo cũng miễn cưỡng thành một bữa ăn rồi. Bà ấy càng cười khách khí hơn:

“Khách sáo cái gì chứ, đều là cháu tôi cả, sao tôi có thể cho bọn nó nhịn đói được chứ?”

Nhà họ Lâm cười haha không dám mở miệng nói chỉ nghĩ bụng bà ta mà không vậy mới lạ. Nếu không như vậy sao lại bắt bọn nhỏ tự mình đi đào giun ăn chứ?

Khắp nơi đồn ầm lên rằng bọn trẻ nhìn giun mà thèm nhỏ dãi. Kiểu này phải đói lắm mới có thể nhỏ dãi với thứ như vậy được, chính là cái thứ mà chỉ những người đói lắm rồi nên phải nhắm mắt ăn trong đau khổ ấy.

Những lời này đã tập đi tập lại nhiều lần trong đầu, định là nói cho Cao Tú Lan nghe, nhưng khoảnh khắc đứng trước mặt bà ta lại không nói ra được. Nếu mà nói ra thì... Ôi, bỏ đi, dù sao chỉ cần bà ta cho bọn trẻ ăn thì bọn họ có thể nhịn được. Cũng chẳng có gì ghê gớm, chỉ là nuốt cục tức thôi mà, cũng có phải tức đến chết đâu mà sợ.

Cao Tú Lan cầm đồ trong tay thấy rất hài lòng, sau đó nhìn nhà họ Đinh. Thấy bọn họ tay không đến đây, khóe miệng lệch đi, mặt cau có:

“Ôi chao, nhà thông gia Đinh cũng đến đấy à, đến ăn cơm sao? Nhưng mà tiếc quá, nhà chúng tôi mới ăn xong. Hay là mọi người đợi đến tối rồi cùng ăn luôn nhé? Cơm trắng ngon lắm đấy.”

(Nguyên văn 白饭 nghĩa đen là cơm trắng, nghĩa bóng là cơm chùa, ăn trực. Ở đây Cao Tú Lan chơi chữ.)

Mặt mày nhà họ Lâm vui mừng ngay lập tức, biết ngay bà ta sẽ nói vậy mà. Còn sắc mặt nhà họ Lâm bỗng chốc không còn bình thường nữa. Tô Thanh Hòa biết cái tính ghê gớm của đồng chí Cao Tú Lan, đó là không sợ đắc tội ai.

Nhưng Tô Thanh Hòa cảm thấy không khí trong nhà đang tốt đẹp vẫn nên hòa nhã thì hơn, người ta đến đây là để thăm con gái, không cần thiết khiến người ta khó chịu. Cô nhanh chóng chạy đến làm hòa: “Chú thím, mẹ con nói đùa thôi. Mọi người đường xa đến đây là thăm chị dâu nhỉ.”

Bình Luận (0)
Comment