Chương 59: Thông gia 6
Cao Tú Lan cười ha ha:
“Thanh Miêu Nhi, con lương thiện nên nhìn không ra. Chưa thấy ai đi thăm con gái mà đi tay không. Nếu nhớ con gái đến thế, tại sao lại tiếc rẻ chút thức ăn chứ. Người lớn nhìn thôi đã hiểu rồi.”
Nhà họ Lâm cười một cách thoải mái.
Lâm Thục Hồng: “...”, tuy cô cũng mừng vì nhà mình không sinh sự với mẹ chồng, nhưng thấy bọn họ như vậy lại... không vừa mắt nhỉ? Nhà họ Lâm thở phào, ông bà Đinh thì lại thấy bực bội.
Thông gia kiểu gì vậy chứ? Đám phản bội! Bà Đinh tức hộc máu, bị biểu cảm của đám người họ Lâm và mấy lời nói giễu cợt của Cao Tú Lan làm bà buộc miếng nói không suy nghĩ, không, đúng ra là nói những lời thật lòng:
“Tôi đem đồ đến cũng không bỏ vào bụng con gái tôi được, vậy tôi đem tới làm cái gì?”. Đinh Quế Hoa lập tức trán: “Mẹ, mẹ lại nói bậy rồi. Mọi người về đi, trong đội không có việc để làm hả?”, cô thấy mẹ mình hồ đồ rồi, nhà họ Lâm đã vậy, chẳng lẽ bà còn gây sự ư?
“Mẹ không nói bậy bạ, mẹ đang rất tỉnh táo”, bà Đinh mặc kệ xung quanh, cũng không thèm để ý Cao Tú Lan mặt mày đen thui, trực tiếp chỉ vào mấy đứa cháu nói tiếp: “Ai mà không biết mấy đứa nhỏ nhà họ Tô bây giờ phải đi đào giun để ăn chứ, còn thèm nhỏ dãi. Đói đến vậy ư?”
Đám người nhà họ Tô mặt mày ngơ ngác. Ai nói vớ vẩn vậy hả? Tô Thanh Hòa cũng đờ ra, đúng là họ đến gây sự thật... Mẹ mình quả là hỏa nhãn kim tinh.
Nhưng đây hoàn toàn là hiểu lầm, Tô Thanh Hòa lập tức nói: “Tất cả là hiểu lầm thôi thím, chuyện đào giun...”.
Cao Tú Lan kéo cô về phía sau: “Thanh Miêu Nhi con mặc kệ đi, không cần biết có phải hiểu lầm không nhưng họ đến đây gây sự là điều chắc chắn, con mụ này đến đây là để kiếm chuyện!”.
Đinh Quế Hoa lo sốt vó, chẳng biết là ai bép xép, nói vớ nói vẩn: “Mẹ, không phải như vậy đâu, mẹ đừng nói bậy nữa. Bọn nhỏ đều ăn cơm rồi!”
“Ăn cái con khỉ!”, bà Đinh tức giận nói.
Cao Tú Lan mặt lạnh đáp trả: “Ừ là ăn con khỉ đấy, cũng đâu có chết đói được. Sao? Bà không yên tâm để nhà này nuôi thì tự mình đem về bên đó mà nuôi.”
“Mắc gì, cũng đâu phải cháu nhà này đâu.” bà Đinh nói, con có cha có mẹ còn có nội, tại sao lại để phía ngoại nuôi chứ?
Cao Tú Lan đi mấy bước đến trước mặt bà ta, chống nạnh nói: “Bà cũng biết đó không phải cháu bà, vậy bà đến nhà tôi làm ầm ĩ cái gì. Chuyện nhà họ Tô là để bà xía vào hả? Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng. Sao, thấy tôi dạo này dễ tính, tưởng dễ bắt nạt đúng không?”
Bà ấy vừa nói vừa nắm áo bà Đinh, mặt đằng đằng sát khí, hùng hùng hổ hổ: “Tôi hiểu rồi, bà rảnh quá hóa rồ nên tìm đến đây gây chuyện chứ gì, tưởng nhà họ Tô là chốn không người ư?”
“Tôi, tôi...”, bà Đinh bị khuôn mặt hung dữ ấy làm cho hoảng sợ, bà ta không phải đến đây để đánh nhau, bà ta là người nói đạo lý, chỉ nói thôi! Quan trọng là đánh không lại!
Đinh Quế Hoa vội vàng đi đến nói: “Mẹ, mẹ con không có ý đó đâu, xin mẹ bớt giận.”.
Cao Tú Lan quắc mắt: “Biến sang một bên. Nhà tao đen đủi nên mới rước phải một đứa con dâu như này về nhà, nhà ngoại còn kéo đến tận cửa bắt nạt mẹ chồng nữa chứ.”
Bị Cao Tú Lan chửi nên Đinh Quế Hoa không dám nói gì thêm.
Ông Đinh với Đinh Kiến Quân thấy Cao Tú Lan trực tiếp ra tay bèn đi đến giữ lại, Tô Ái Quốc và Tô Ái Đảng cũng chạy đến chắn trước mặt Cao Tú Lan. Hai cha con ngay lập tức kinh hãi.
Đinh Kiến Quân mím môi nhìn anh rể: “Anh rể, anh không quản hả?”
Tô Ái Quốc nhìn cậu út: “Đừng làm khó anh. Một bên là mẹ ruột, một bên là cha mẹ vợ. Cha mẹ vợ còn đến đây làm loạn...”
Đinh Kiến Quân biết anh rể mình là một tên hèn nhát, thấy bà Tô không bị thiệt nên mới đứng một bên không thèm quản. Sao chị anh ta lại lấy cái thứ như này chứ? Anh ta lại nhìn sang chị mình:
“Chị...”
Đinh Quế Hoa buồn bực vì sao người nhà đến mà không nói mình một tiếng. Hiện giờ cô ta đứng ở giữa, chỉ có thể đứng im không nói gì. Dù sao mẹ chồng vẫn chưa động thủ, nếu làm thật thì...thì cô sẽ lên chịu đòn thay cho mẹ đẻ vậy. Đinh Kiến Quân lập tức tuyệt vọng. Thôi xong, chị anh ta thay đổi rồi.
Lúc này đây Cao Tú Lan đang bừng bừng lửa giận, mẹ nó, đến tận đây để ăn hiếp nhà bà. Chắc chúng nó tưởng Cao Tú Lan dễ bắt nạt. Nếu mà dễ thì mẹ con bà đã bị ăn hiếp đến chết lâu rồi:
“Sao, mấy người muốn kiếm chuyện với nhà họ Tô đúng không? Lại đây, muốn đánh muốn chửi hay muốn làm cái gì?”
Bà Đinh sắp khóc đến nơi rồi. Chuyện gì thế này, nhà họ Lâm thì phản bội, chồng con bà ta cũng sợ rồi, một mình bà ta thì làm ăn được gì. Bà ta cảm thấy lời con trai mình nói trên đường đi thật xui xẻo, không phải đến giữ thể diện mà là đến để nghe chửi.