Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 577 - Chương 577 - Chỉ Cần Ở Bên Nhau

Chương 577 - Chỉ cần ở bên nhau
Chương 577 - Chỉ cần ở bên nhau

Chương 577: Chỉ cần ở bên nhau

Đồng chí Chu Hoa cũng nhận ra chút cẩn thận này của cô, đây là một đồng chí vừa có năng lực lại còn không theo đuổi danh lợi. Cũng chính là nhân tài của quốc gia.

“Phía bên Tây Nam đã hòa bình, đất dụng võ của các cháu không ở đây. Bác cũng không gây áp lực cho hai người, đợi sau này rồi nói, cứ nghỉ ngơi cho khỏe trước. Cháu đó, quá vất vả rồi.”

Cũng không quấy rầy nữa, đồng chí Chu Hoa rời đi.

Ông ấy vừa đi, Cố Trường An lại nhanh chóng ôm con gái nhà mình.

Đứa bé ngoan ngoãn lại khéo léo cũng không khóc rống, yên lặng nhìn anh một cái, chẹp chẹp tiếp tục ngủ.

Cố Trường An thấy con bé như vậy thì vô cùng vui vẻ, lại nghĩ đến những gì đồng chí Chu Hoa vừa nói: “Thanh Miêu Nhi, em muốn rời khỏi đây sao?”

Anh nghĩ, nếu như Thanh Miêu Nhi đưa con đến Bắc Kinh, anh lại phải một mình, ngẫm lại thì rất đáng thương. Nhưng nếu là Thanh Miêu Nhi muốn đi thì anh cũng không thể cản. Hoàn cảnh ở Bắc Kinh kia chắc chắn tốt hơn ở đây, Thanh Miêu Nhi cũng không phải khổ cực như vậy.

Tô Thanh Hòa cười: “Tạm thời em vẫn chưa có suy nghĩ này, đi đâu cũng như nhau, chúng ta cũng không cần theo đuổi danh lợi gì. Người một nhà ở bên cạnh nhau là tốt rồi.”

Cố Trường An nghe xong nhất thời cảm thấy ngực trướng lên, không nhịn được ôm cô vào lòng, trong lòng không ngừng cảm động.

Thanh Miêu Nhi tốt với anh như vậy, anh cũng không thể để Thanh Miêu Nhi của anh chịu ấm ức. Nhất định phải tìm cơ hội điều đến bên phía Bắc Kinh, để Thanh Miêu Nhi được sống thật tốt. Dù sao ở đây cũng không đánh giặc, cũng không dùng đến anh nữa.

“Thanh Miêu Nhi, anh sẽ chăm sóc em và cục cưng thật tốt.”

Tô Thanh Hòa dựa vào lòng anh, trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Bây giờ biên giới đã hòa bình rồi, cơ hội Trường An ra tiền tuyến sẽ ít đi, sau này người một nhà có thể ở chung một chỗ. Thật tốt mà.

...

Bên phía huyện thành, sau khi bí thư Cố nhận được điện thoại bưu điện gọi tới thì hoảng loạn đến nỗi điện thoại cũng không cầm chắc. Vợ thằng ba sinh rồi?

Ha ha ha, vợ thằng ba sinh rồi, ông lại được làm ông nội rồi.

Thằng nhóc thối chưa lớn nhà ông cuối cùng cũng được làm cha rồi.

Bí thư Cố vui vẻ đứng lên, đi loanh quanh trong phòng làm việc hai vòng. Nghĩ đến trong điện thoại nói sinh một bé gái, trong lòng lại càng vui vẻ.

Sinh con gái rất tốt, trong nhà đều là mấy nhóc trai, không có lấy một ai đỡ lo, sinh con gái mới biết thương cha mẹ chứ.

Hơn nữa vợ mình cũng thích con gái mà, lần này cuối cùng cũng được như ý, nếu như biết chắc chắn sẽ sướng phát điên.

Nhưng mà ông cũng rất nhanh không bình tĩnh được nữa. Ông biết vợ mình đã định hai ngày nữa sẽ xuất phát, tránh cho bên cạnh vợ thằng ba không có ai chăm sóc, sẽ rất tủi thân. Kết quả thì bây giờ đã sinh rồi, nếu cho vợ mình biết thì sẽ lại oán trách ông.

Chẳng qua lo thì lo, chuyện lớn như vậy cũng không thể nói dối, chẳng những không thể nói dối mà ngay cả bên phía bà thông gia cũng không thể giấu, cũng phải báo một tiếng.

Nhưng mà ông cũng không dám gọi điện thoại cho Cao Tú Lan, sợ Cao Tú Lan lại gào thét trong điện thoại, vậy nên ông vẫy tay gọi Tiểu Ngô.

Tiểu Ngô đến gần: “Bí thư Cố, có chuyện gì vậy?”

“Cậu gọi điện cho đồng chí Cao Tú Lan của công xã Lâm Hà, nói là vợ thằng ba nhà tôi, con gái ruột của bà ấy đã sinh một bé gái.”

Tiểu Ngô hơi ngẩn ra, lập tức đi gọi điện thoại. Bí thư Cố lúc này mới đứng dậy về nhà tìm mẹ Cố.

Mẹ Cố đang sắp xếp túi đồ, cả đống quần áo em bé đều do bà làm, trai gái gì đều có hết.

Nhưng thật ra bà hy vọng vợ thằng ba sinh ra một bé gái, chỉ là bà cũng không dám nói trước mặt con dâu. Là mẹ chồng, nếu nói là mình thích cháu gái, đợi đến lúc con dâu sinh ra con trai thì có thể trách được sao? Đến lúc đó lỡ như con dâu không vui thì làm sao, bà không muốn Thanh Miêu Nhi không vui.

Phải thể hiện mọi chuyện đều công bằng.

Nhìn thấy bí thư Cố đi vào, bà nhanh chóng đi lên đón bí thư Cố sang đây: “Ông Cố này, ông mau đến xem giúp tôi, những bộ quần áo này có hợp không?”

Bí thư Cố nhìn thoáng qua: “Không cần mang quần áo của con trai.”

Mẹ Cố nhất thời không vui: “Vậy thì không được, lỡ như sinh con trai thì sao, không mang quần áo đến thì Thanh Miêu Nhi sẽ tủi thân.”

Bí thư Cố ho khan một cái: “Sinh một bé gái.”

Mẹ Cố hỏi: “Sao ông biết?”

“Bên kia gọi điện thoại đến, nói là mấy hôm trước đã sinh, là sinh ra một bé gái.”

Mắt của mẹ Cố sáng lên, chỉ thiếu điều nhảy cẫng lên: “Sinh rồi, còn sinh một bé gái sao? Ôi trời ông Cố, ông có nói thật không vậy?”

Bí thư Cố gật đầu, cười đáp: “Thật.”

Bình Luận (0)
Comment