Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 576 - Chương 576 - Đặt Tên

Chương 576 - Đặt tên
Chương 576 - Đặt tên

Chương 576: Đặt tên

Vị ngồi trên ghế lãnh đạo hít một hơi thuốc lá, cười nói: “Chuyện vui mà, một cuộc chiến tranh có người hi sinh, cũng có sinh mạng mới được sinh ra. Cuối cùng đón được sự hòa bình của biên giới, vô cùng có ý nghĩa. Không biết cha mẹ đứa bé đã đặt tên cho bé chưa, nếu như chưa đặt thì tôi cảm thấy tên An Ninh cũng rất hợp đó.”

Các lãnh đạo khác cũng góp vui cười: “Cái tên này rất hay, không phải lão Chu ở Tây Nam sao, để ông ấy đi hỏi thử.”

Đồng chí Chu Hoa đang định xuất phát đến bệnh viện thăm Tô Thanh Hòa thì nhận được điện thoại, sau đó cười híp mắt xuất phát.

Trong bệnh viện, Tô Thanh Hòa đang chuẩn bị về nhà ở cữ, nhưng mà trong bệnh viện không đồng ý, cảm thấy cô đã vì làm việc quá nhiều mà vô duyên vô cớ sinh non, nên vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng đã sinh con, phải ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng.

Vậy nên Tô Thanh Hòa được sắp xếp phòng bệnh. Cố Trường An vội vàng đi gọi điện thoại báo tin mừng cho người nhà.

Điện thoại chỉ có thể gọi đến bưu điện thị trấn, chỉ có thể để người ta chuyển lời giúp.

Sau khi nói chuyện xong, Cố Trường An nhanh chóng quay lại phòng bệnh. Vừa mới đi vào đã nhìn thấy đồng chí Chu Hoa.

“Đồng chí Cố Trường An, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Đồng chí Chu Hoa cười nói.

Cố Trường An nhớ rõ đồng chí Chu Hoa nhưng mà không biết thân phận cụ thể của ông ấy.

Tô Thanh Hòa nói: “Trường An, vị này chính là phó tổng tư lệnh, anh không biết sao?”

Lúc này Cố Trường An mới quan sát đồng chí Chu Hoa một chút, hóa ra người đứng đầu lãnh đạo mình chính là vị này. Anh lập tức chào kiểu quân đội: “Chào thủ trưởng.”

Đồng chí Chu Hoa nhìn vẻ mặt không hề thay đổi của Cố Trường An, càng cảm thấy hài lòng, cười nói: “Hôm nay không nói những chuyện này. Bác nghe nói hôm nay Tiểu Tô quay về nên đặc biệt đến thăm. Bác cũng đã nghe nói chuyện của cháu, Tiểu Tô, cháu là đồng chí ưu tú nhất trong những người trẻ mà bác từng gặp.”

Tô Thanh Hòa cảm thấy lão đồng chí này khen quá lời rồi: “Cháu chỉ làm điều nên làm.”

Đồng chí Chu Hoa xua tay: “Cháu không cần khiêm tốn, tất cả những gì cháu làm mọi người đều nhìn thấy rõ. Hơn nữa hôm nay bác cũng được người khác giao việc đó. Không biết đứa bé này đã được đặt tên chưa?”

Nghe vậy Cố Trường An có cảm giác chẳng lành.

Tô Thanh Hòa thành thật đáp: “Vẫn chưa ạ. Trường An vừa về, bọn cháu vẫn chưa bàn bạc. Chỉ lấy tên ở nhà là Cố Bảo Bối.”

“Vậy thì tốt rồi, bên phía đại thủ trưởng nghe chuyện về hai cháu nên cảm thấy đứa bé này sinh ra rất có ý nghĩa, đặt cho con bé tên là An Ninh. Cố An Ninh. Nếu như hai người đều cảm thấy hợp thì có thể tham khảo một chút.”

Cố Trường An: “...” Biết là vậy mà.

Tô Thanh Hòa há mồm trợn mắt nhìn đồng chí Chu Hoa, sau đó nhìn bé con trong lòng mình một chút.

“Bác nói là đại thủ trưởng? Ở bên phía Bắc Kinh sao?”

Má ơi, có thể để vị này gọi là đại thủ trưởng...

Đồng chí Chu Hoa gật đầu cười: “Hai người không cần cảm thấy áp lực đâu, đại thủ trưởng chỉ nói ra một ý kiến. Nếu hai người có tên khác thì cũng có thể lựa chọn. Chuyện này là một chuyện vui.”

Chuyện này tất nhiên là vui, Tô Thanh Hòa không có ý kiến gì, so với tên thật thì cô lại quan tâm tên ở nhà hơn, dù sao từ nhỏ đến lớn đều dùng tên ở nhà, tên thật chỉ để người ngoài gọi. Hơn nữa tên của con gái cưng của mình lại được đại thủ trưởng đặt, rất có ý nghĩa đó.

Chẳng qua là Cố Trường An vẫn là cha của bé con, mình cũng không thể quyết định.

Cô nhìn cha của bé con: “An Ninh, còn trùng một chữ với anh, thân thiết hơn.”

Cố Trường An vốn đang cảm thấy ấm ức, nghe vậy nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy cái tên này không do mình đặt nhưng mà hiệu quả vẫn hay như nhau.

Từ nơi xa thẳm đã chú định, tên con gái phải có cùng một chữ với mình.

“Tên này hay.” Anh cười hì hì nói.

Tô Thanh Hòa cũng vui vẻ, ha ha ha, tên của con mình là do đại thủ trưởng đặt đó.

Đồng chí Chu Hoa cười nói: “Bác quay về gọi điện thoại cho họ, đợi khi về rồi còn phải chờ họ mời trà nữa chứ.”

Tô Thanh Hòa cười đáp: “Bác muốn uống trà cần gì phải về mới uống chứ, đợi lát nữa cháu pha cho bác.”

“Sợ là không uống nổi trà cháu pha rồi, biên giới bên này cuối cùng đã hòa bình, bác cũng phải về. Bác sĩ Tô, lần này nói với cháu lần cuối, bác hy vọng cháu có thể đến Bắc Kinh. Ở đó càng có trời đất rộng lớn hơn đang chờ cháu.”

“Cháu là một bác sĩ. Không có trời đất gì cả.” Tô Thanh Hòa đáp. Cô không muốn đến đó, trước đây chỉ nghe nói đã có một viên gạch rớt xuống đầu mình, đến Bắc Kinh có khi còn phải gặp thêm vài cán bộ.

Cô là một nhân vật nhỏ, vẫn muốn ở bên ngoài tự do phát triển tốt.

Bình Luận (0)
Comment