Chương 575: Đoàn tụ
Trong phòng bệnh, rất nhiều người đã được lần lượt chuyển đến bệnh viện quân khu bên kia, phòng bệnh có rất nhiều chỗ trống.
Cố Trường An vừa vào đến đã gặp được y tá Tiểu Chu. Tiểu Chu nhất thời vẫn chưa nhận ra được. Mãi đến khi Cố Trường An hỏi phòng bệnh của Tô Thanh Hòa thì mới nhận ra đây là chồng của Tô Thanh Hòa.
Nhìn dáng vẻ này của anh, y tá tiểu Chu cảm thấy rất xót xa, mũi đỏ lên chỉ về hướng phòng bệnh: “Bác sĩ Tô ở phòng bệnh thứ hai bên đó. Còn định ngày mai sẽ quay về bệnh viện Tây Nam, đúng lúc anh đã về.”
Cô ta vừa dứt lời thì Cố Trường An đã biến mất như một làn khói.
Ở cửa phòng bệnh, Cố Trường An sửa sang lại quần áo, hít vào một hơi, từ từ đẩy cửa phòng bệnh ra.
Ánh mắt nhìn thẳng vào Tô Thanh Hòa và con gái đang điềm tĩnh ngủ.
Anh rón rén đi đến, cúi người nhìn Tô Thanh Hòa, lại nhìn con. Khóe mắt không nhịn được đã ươn ướt.
Quả nhiên còn đáng yêu hơn anh tưởng tượng rất nhiều lần. Đứa bé mà Thanh Miêu Nhi sinh đúng là khác biệt.
Một giọt nước mắt rơi xuống trên mặt đứa bé, đứa bé òa lên một tiếng rồi gào lên một cái, khiến Cố Trường An sợ đến nỗi lùi lại một bước, Tô Thanh Hòa cũng bị đánh thức.
Nhưng mà đứa bé lại nhanh chóng ngủ tiếp.
Tô Thanh Hòa mơ mơ màng màng nhìn phòng bệnh, cuối cùng cũng nhận ra trong phòng bệnh có thêm một người nữa.
Cô dụi mắt: “Trường An? Anh về rồi sao?”
Tô Thanh Hòa kích động muốn xuống giường.
“Thanh Miêu Nhi, đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích.” Cố Trường An vội vàng ngăn cản cô.
Cảm nhận được sự thô ráp từ bàn tay Cố Trường An truyền đến, Tô Thanh Hòa cuối cùng cũng cảm nhận được Cố Trường An thật sự đã quay về: “Trường An, anh thật sự đã về rồi.”
“Ừm.” Cố Trường An kìm nén sự chua xót trong khoang mũi, nức nở nói: “Thanh Miêu Nhi, để em chịu khổ rồi.”
“Em không khổ.” Tô Thanh Hòa cười nói. Sau đó lập tức xoay người ôm lấy đứa bé đang ngủ say, đứa bé hơi khó chịu, nhíu mày, chỉ là vẫn tiếp tục ngủ.
“Con gái của chúng ta rất ngoan.”
Nước mắt của Cố Trường An có hơi không nhịn được, muốn đưa tay chạm vào nhưng sững lại không dám, lo lắng sẽ làm tổn thương đứa bé.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh, Tô Thanh Hòa không nhịn được cười: “Anh ôm nhẹ một cái, không sao đâu.”
Lúc này Cố Trường An mới cẩn thận ôm đứa trẻ vào lòng, cảm nhận được cả người đều run rẩy, còn căng thẳng hơn cả lúc chiến tranh.
Anh nhìn đứa bé, hỏi lại một lần nữa: “Thanh Miêu Nhi, đây là con gái của chúng ta? Anh đã làm cha rồi ư?”
“Đúng vậy, anh đã làm cha, em đã làm mẹ rồi.”
Tô Thanh Hòa hạnh phúc nói.
Vành mắt của Cố Trường An ửng đỏ, tay chân run rẩy đặt đứa bé vào lòng Tô Thanh Hòa, sau đó ôm chặt mẹ con hai người: “Thanh Miêu Nhi, anh cũng không biết nên làm thế nào nữa. Nhưng mà trong lòng anh rất vui, vui đến mức không biết nên làm thế nào nữa. Con gái đã chào đời, anh cũng còn sống, người một nhà chúng ta đều tốt.”
“Đúng vậy, thật tốt.” Tô Thanh Hòa cười dựa vào ngực anh.
Cố Trường An cúi đầu hôn lên trán cô.
Bé con trong lòng ngáp một cái sau đó tiếp tục ngủ.
...
Đình chiến toàn diện đổi lấy biên giới hòa bình. Những quân nhân cũng lần lượt quay về quân khu. Trưởng trung đoàn ba cố ý cho Cố Trường An mấy ngày nghỉ, để anh sắp xếp ổn thỏa cho vợ con rồi mới quay về quân khu báo cáo. Đến lúc đó trong quân đội sẽ có nghi thức trao quân hàm. Lần này Cố Trường An lập không ít công, chức vị hẳn sẽ có sự thay đổi.
Cố Trường An cũng không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ anh chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ đến vợ con mình.
Bây giờ điều quan trọng nhất là đặt tên cho con. Còn phải báo tin tức tốt này cho người nhà, để mọi người biết đến sự tồn tại của con gái anh.
...
Bên phía Bắc Kinh, mấy vị lãnh đạo đang mở cuộc họp.
Lần đình chiến này là kết quả của việc suy nghĩ cho đại cục, mục đích cuối cùng cũng đã đạt được. Đánh thắng ra được uy phong của tổ quốc và đổi lấy hòa bình biên giới. Đây là điều hiện giờ tổ quốc cần nhất.
Bàn bạc những vấn đề quan trọng xong, mấy vị lãnh đạo cũng bình tĩnh lại.
“Lần chiến đấu phản kích này, quân ta biểu hiện vô cùng xuất sắc. Nhân viên hậu cần cũng biểu hiện rất tốt. Mọi người trên dưới cả nước đều đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng.”
“Hơn nữa, tôi có nghe qua một chuyện rất đáng khen. Bệnh viện Tây Nam có một vị bác sĩ mang thai đến tiền tuyến cứu người, sinh luôn ở tiền tuyến, sinh ra một đứa con gái, cũng may là mẹ con bình an, rất nhiều quân nhân đã khóc. Nghe nói người nói chồng của vị bác sĩ này lúc đó vẫn đang chiến đấu ở tiền tuyến.”
“Sinh con ở tiền tuyến, chuyện này đúng là truyền kỳ.”
“Hơn nữa cũng ngày hôm đó, chúng ta giành được thắng lợi toàn tuyến.”