Chương 574: Thắng trận
Nhưng mà đội quân bên phía mình cũng đã có người bị thương, đều được khiêng xuống chuẩn bị đưa đến bệnh viện. Có một thương binh nói: “Đại đội trưởng, có cần tôi chuyển lời gì về không?”
Cố Trường An suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Không cần, tôi sẽ đích thân quay về. Rất nhanh thôi là tôi sẽ được về rồi.”
Có liên đội hai canh chừng địa thế cao, thành công kiềm chế tiếp viện của địch, kẻ địch bị bao vây rất nhanh đã bị tiêu diệt. Đội ngũ còn sót lại đến chi viện cũng chỉ có thể bị đánh chạy trối chết.
Kế hoạch tấn công toàn diện của kẻ địch cũng đã bị đánh tan.
Dù vậy mọi người cũng không dám khinh thường, một ngày chiến tranh chưa kết thúc thì ai cũng không thể rời chiến tuyến trước.
Cố Trường An ngồi trong chiến hào ngẩng đầu nhìn bầu trời. Nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, trong đầu tưởng tượng ra dáng vẻ đang ôm con của vợ mình.
Nhưng mà dù anh có tưởng tượng như thế nào thì cũng không hài lòng về gương mặt của đứa bé, cảm giác không xứng với hình tượng đáng yêu của đứa bé mình chưa từng gặp kia.
Đứa nhỏ mà Thanh Miêu Nhi sinh chắc chắn là đứa bé thông minh đáng yêu nhất trên đời này. Cũng xuất sắc, đáng yêu, ngoan ngoãn hiểu chuyện như Thanh Miêu Nhi.
Cố Trường An hận không thể dùng tất cả ngôn ngữ để ca ngợi con mình.
Ôi, thật muốn quay về thăm Thanh Miêu Nhi và con.
“Đại đội trưởng, đoàn trưởng thông báo gọi đồng chí đến ban chỉ huy.” Nhân viên truyền tin chạy đến nói.
Sau khi Cố Trường An đi ra khỏi chiến hào thì đến ban chỉ huy bên đó.
Trưởng đoàn ba kích động vỗ vai của anh vài cái: “Thằng nhóc được lắm, không làm tôi thất vọng, làm tốt lắm. Tôi ghi công cho cậu.”
Gì mà công với không công, Cố Trường An bây giờ cũng không quan tâm, anh chỉ quan tâm một chuyện: “Đoàn trưởng, bên bệnh viện có tin tức gì không?”
“Chuyện này... tạm thời không có. Điện thoại không phải lúc nào cũng có thể kết nối được, dù sao cũng đang ở tiền tuyến. Nhưng mà ở bệnh viện nên sẽ không có chuyện gì, đồng chí yên tâm đi.”
Cố Trường An làm thế nào cũng không thể yên tâm hơn. Anh đã sớm biết sinh con nhất định rất đau. Thanh Miêu Nhi mềm mại như vậy sao có thể chịu được chứ.
Trưởng đoàn ba nói: “Cậu cứ yên tâm chờ đi, cấp trên vừa mới báo tin, tạm thời không cần đánh nữa.”
Cố Trường An sửng sốt: “Vì sao chứ, chúng ta đã sắp đánh đến thủ đô của họ rồi.”
“Quyết định từ phía trên, tất nhiên là tính toán cho toàn cục. Đồng chí Trưởng An, mục đích của chiến tranh không phải là thắng lợi mà là hòa bình. Cuộc chiến của chúng ta đã tiêu tốn không ít vật tư, nếu tiếp tục sẽ không thể vùng dậy nổi.”
Cố Trường An hiểu ý của trưởng đoàn ba, tổ quốc không thể chịu được hệ lụy của chiến tranh.
Tuy là vội vã kết thúc chiến tranh để về thăm Thanh Miêu Nhi và con gái, nhưng mà Cố Trường An cũng không muốn dùng cách bất đắc dĩ này để kết thúc chiến tranh.
Lúc này tổ quốc vẫn chưa đủ mạnh mẽ.
Giống như trưởng đoàn ba nói, sau khi giữ trận địa vài ngày, phía trên thông báo toàn tuyến đình chiến.
Vì trung đoàn ba đánh vào tuyến đầu, hậu cần tiếp viện không đủ nên là nhóm đầu tiên quay về.
Chiến sĩ liên đội hai quay đầu nhìn về phía kẻ thù, đại đội phó nói: “Đại đội trưởng, lần này chúng ta được trở về rồi đúng không.”
“Ừm.” Cố Trường An gật đầu.
“Nhưng mà không giống như đã nghĩ nhỉ?” Đại đội phó gãi đầu một cái.
Cố Trường An nói: “Có gì mà khác. Chiến tranh là vì hòa bình, chúng ta đã thắng được hòa bình. Về sau mấy tên nhãi này cũng sẽ không dám phách lối đến địa bàn của chúng ta nữa. Đây chính là thắng lợi.”
Nghe được lời của Cố Trường An, đại đội phó và những cán bộ khác nở nụ cười.
Hình như là vậy thật, đám cháu ngoan này cũng không dám... giương oai nữa. Bọn họ cũng đã làm chuyện mà đàn ông nên làm rồi.
Sau khi lên xe, trong lòng Cố Trường An chỉ muốn về nhà.
Chiến tranh đã kết thúc, bây giờ điều duy nhất anh nhớ đến là vợ con mình.
Trên xe, anh không ngừng sửa sang lại quần áo và đầu tóc của bản thân. Nhưng mà vì chiến tranh nên đã một thời gian dài không cạo râu, vẻ mặt cũng phong sương hơn, nhìn rất tiều tụy.
Anh ảo não chà xát mặt.
Đại đội phó nói: “Đại đội trưởng, anh làm sao vậy?”
“Tôi lần đầu gặp con mình, mặt tôi như vậy lỡ như khiến đứa bé ghét bỏ thì làm thế nào?”
Cố Trường An cảm giác mình có thể tưởng tượng được dáng vẻ chê bai lúc con nhìn thấy mình.
Đại đội phó nói: “Sợ gì chứ, dám ghét bỏ thì đưa cho ông đây, trực tiếp đánh đòn.”
Vừa dứt lời đại đội phó đã bị Cố Trường An vỗ cho một cái: “Đó chính là cục cưng của tôi.”
Nếu ai dám bắt nạt cục cưng nhỏ của anh thì anh sẽ đánh gãy tay người đó, ngay cả anh cũng không được. Ừm, trừ Thanh Miêu Nhi ra.
Xe vừa đến trong bệnh viện, Cố Trường An đã vội vàng chạy vào trong.