Chương 573: Sinh con 3
Cố Trường An đang dẫn mọi người giao tranh với địch đợt thứ ba.
Cơ thể vốn mệt mỏi lúc này đầy tràn năng lượng, trong lòng anh có một niềm tin hoàn thành nhiệm vụ, kết thúc chiến tranh, có thể sớm một chút quay về gặp Thanh Miêu Nhi và con gái.
Hai bên đều dùng đại pháo bắn phá đối phương, nổ cho bụi đất tung bay, người xem kinh hồn bạt vía.
Sau hồi lâu đối đầu, cả người Cố Trường An đã lấm đầy bụi đất. Nếu không phải quá quen thuộc Tô Thanh Hòa suýt cũng đã không nhận ra anh.
Trường An, Trường An cũng không hề dễ dàng, cũng đang phải cố gắng, cô cũng không thể từ bỏ.
Trong nháy mắt, cô cắn chặt môi, siết chặt tay dồn hết sức lực toàn thân.
“Bác sĩ Tô, dùng sức nữa đi, dùng sức, đã thấy đầu của đứa bé. Bác sĩ Tô...”
“Á, Trường An.”
“Ra rồi, sinh rồi.”
Video trước mắt kết thúc, Tô Thanh Hòa cảm giác cả người mình đều không còn sức, nhưng mà tinh thần của cô phấn chấn hơi ban nãy nhiều.
“Con đâu, đứa bé đâu?”
“Ở bên cạnh đó, chúc mừng cô bác sĩ Tô, là một cô con gái, trắng mịn mũm mĩm, sau này nhất định sẽ rất xinh, lần đầu tôi nhìn thấy một đứa bé sinh ra đã trắng trẻo như vậy.” Bên này bác sĩ khoa sản đang thông thạo xử lý nước trong miệng đứa trẻ, nhưng mà đứa trẻ chỉ la oa oa hai tiếng.
Những bác sĩ trong phòng sinh nhất thời hoảng sợ, chuyện gì vậy? Nhìn rất khỏe mạnh mà?
Tô Thanh Hòa nhìn vẻ nóng lòng của họ: “Sao vậy, hệ thống, chuyện gì thế, con tôi làm sao?”
“Xin ký chủ yên tâm, sinh mạng tất cả đều bình thường.”
“Vậy sao con bé không khóc?”
“Vì sao sinh mạng lại phải khóc?”
“...”
Bác sĩ khoa sản nhanh chóng tiến hành kiểm tra cho đứa bé, đứa bé bình thường, đụng vào sẽ phản ứng, không đụng sẽ không phản ứng nên không có vấn đề gì. Vậy sao con bé lại không khóc?
Sau khi Tô Thanh Hòa nhiều lần xác nhận lại với hệ thống, cuối cùng cũng yên lòng. Đứa bé không sao là tốt rồi, không khóc thì thôi khỏi khóc. “Bác sĩ, tôi muốn xem đứa bé.”
Bác sĩ vội vàng ôm đứa bé cho cô xem. Gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa, mắt nhắm lại nhìn không rõ ánh mắt, nhưng mà mũi và miệng lại nhìn có vẻ hơi giống Cố Trường An.
Tô Thanh Hòa nhất thời cảm thấy đôi mắt vừa nóng vừa xót.
“Bác sĩ Tô, chúng tôi đã kiểm tra rồi, đứa bé không bị sao cả, chỉ là không khóc thôi.”
Tô Thanh Hòa ngấn nước mắt nói: “Có lẽ vì con bé là một đứa nhỏ ngoan ngoãn.”
…
Sau khi được lau chùi sạch sẽ, Tô Thanh Hòa được đưa đến phòng bệnh tạm thời. Bởi vì không đủ phòng bệnh nên sợ không tiện cho Tô Thanh Hòa và đứa bé, có một số chiến sĩ còn chủ động dành ra một căn phòng bệnh nhỏ để Tô Thanh Hòa ở một mình.
Bên ngoài phòng bệnh, nhiều quân nhân đều đang tò mò đứng ở cửa, mở to mắt muốn xem đứa trẻ trông như thế nào, đứa bé mới sinh ra đáng yêu ra sao.
Đây là lần đầu tiên họ chứng kiến đứa bé sinh ra ở tiền tuyến, luôn cảm thấy có gì đó khác lạ, không giống với những đứa bé sinh ở nhà. Chẳng qua cũng không ai dám nói ra yêu cầu được xem đứa bé.
Cha của con bé còn chưa được gặp con đó.
Nghĩ đến việc hai người này một người chiến đấu ở tiền tuyến, một người ở phía sau cứu người sinh con, những quân nhân này đều cảm thấy lòng chua xót.
Cảm giác mình làm vẫn chưa đủ nhiều, chưa đủ tốt. Nhìn thử hai người này đi, vậy mới là một lòng vì tổ quốc chứ.
Suy nghĩ đến sự hy sinh của chiến hữu, còn có đứa trẻ vừa mới ra đời này, mọi người cũng không nhịn được sự xúc động trong lòng, đôi mắt cũng ươn ướt.
Trong phòng bệnh, Tô Thanh Hòa hơi mơ màng nhưng mà cô vẫn không nỡ ngủ, cứ nhìn chằm chằm con của mình.
Đứa bé vẫn còn đang ngủ, một cục cưng bé nhỏ, Tô Thanh Hòa không thể tin được đứa bé này chui ra từ bụng mình.
Nhìn kỹ mặt đứa bé này, Tô Thanh Hòa mới cảm thấy gương mặt của đứa bé rất giống mình, có lông mi dài, đoán là mắt cũng lớn, cô và Cố Trường An đều là mắt hai mí, cũng không biết giống ai. Lỗ mũi và miệng thì càng giống Cố Trường An.
Vì thế đứa bé vừa giống mình vừa giống Cố Trường An.
Cô bỗng nhiên hiểu ra cái gì gọi là kết tinh của tình yêu. Kết tinh của tình yêu chính là một đứa trẻ vừa giống mình vừa giống người mà mình yêu.
“Cha con không có ở nhà, tên thì đợi bàn bạc với anh ấy, mẹ đặt tên ở nhà cho con trước nhé. Cố Bảo Bối, con chính là bảo bối nhỏ của cha mẹ.”
Đứa bé ngáp một cái.
Tô Thanh Hòa nhẹ nhàng tiến tới hôn lên trán bé một cái.
“Mong là cha con nhanh chóng quay về.”
Tiền tuyến, Cố Trường An đánh đến lúc trời tối cuối cùng mới có thể giành được vị trí bãi đất cao.