Chương 572: Sinh con 2
Vừa định xuất phát, doanh trưởng hai vội vàng chạy đến, hô đứng yên đợi lệnh, sau đó đưa Cố Trường An sang bên cạnh.
“Đại đội trưởng hai, cậu không cần đi nữa, lần này tôi dẫn đội.”
Cố Trường An không vui nói: “Tại sao chứ, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi. Doanh trưởng, đây là nhiệm vụ các đồng chí giao cho tôi.”
“Cút, tôi là doanh trưởng của cậu, tôi còn không ra lệnh được cho cậu sao?” Doanh trưởng hai nghiêm mặt nói.
“Doanh trưởng cũng không thể vô lý.”
Doanh trưởng hai cắn răng: “Tên nhóc ngu ngốc này đừng có không biết tốt xấu, tôi là vì muốn tốt cho cậu thôi. Ban nãy ban chỉ huy mới nhận được điện thoại của bệnh viện, vợ của cậu sắp sinh.”
“Sao cơ?” Cố Trường An nhất thời cảm thấy cả người chấn động, ngẩn người ra.
“Vợ của cậu sắp sinh, cậu đừng làm nhiệm vụ này. Con tôi đã là một thằng nhóc choai choai, không có cha cũng không sao. Con cậu bây giờ mới sắp sinh, cậu không thể xảy ra chuyện gì. Nếu không tôi thật sự không có cách nào báo cáo với vợ con cậu.”
Cố Trường An kích động đến mặt đỏ bừng: “Thật vậy sao, thật sự sắp sinh sao?”
“Nói nhảm, tôi hù cậu làm gì?”
Cố Trường An nhanh chóng xoay người định chạy, bỗng nhiên phản ứng kịp, đây là chiến trường, không thể nào chạy đến bệnh viện.
“Tôi, bây giờ tôi phải làm sao?”
Doanh trưởng hai cười nói: “Cậu đợi ở đây, đợi khi chiến đấu kết thúc thì quay về thăm con của cậu.”
Nói xong vỗ bả vai của Cố Trường An, chuẩn bị sắp xếp người xuất phát.
Cố Trường An sửng sốt một chút, theo bản năng túm lấy anh ta: “Đợi đã doanh trưởng, tại sao lại là đồng chí đi?”
Doanh trưởng hai liếc mắt: “Không phải vừa nói với đồng chí sao, con tôi đã lớn, con cậu còn chưa chào đời. Không đúng, mới chào đời, cậu đi không hợp lắm.”
“Nhưng mà đây là nhiệm vụ của tôi.” Cố Trường An kiên quyết nói: “Đây là nhiệm vụ chỉ huy đoàn giao cho tôi.”
“Nhiệm vụ này tôi đã nhận rồi, Cố Trường An, đồng chí phải hiểu, cậu là người sắp làm cha, đừng làm xằng bậy.”
Cố Trường An hơi kích động nói: “Tôi biết mình sắp làm cha, nhưng mà đây không phải lý do để tôi đào ngũ. Nếu như con của tôi lớn, biết tôi vì con bé sinh ra mà đào ngũ, vậy con bé sẽ xem thường người làm cha này. Nếu như tôi vì con bé mà làm hại người khác không có cha, nhất định con bé cũng sẽ không nhận người cha như tôi.”
Doanh trưởng hai cau mày nói: “Sao cậu lại bắt bẻ như vậy chứ. Đồng chí biết con của đồng chí sẽ làm vậy sao, đồng chí đang hồ đồ gì vậy?”
“Tôi biết, vì con bé là con của Cố Trường An tôi.”
Cố Trường An níu doanh trưởng hai lại, tự mình bước lên: “Doanh trưởng, đồng chí đừng làm lỡ thời gian hoàn thành nhiệm vụ của tôi nữa. Tôi còn muốn nhanh chóng làm xong nhiệm vụ, đi về thăm con của mình nữa.”
Doanh trưởng hai nhìn bóng lưng của anh, tức giận giậm chân: “Cố Trường An, tên nhóc nhà cậu nhất định phải sống sót quay về.”
“Doanh trưởng, đồng chí còn nhiều lời.”
Cố Trường An cũng không quay đầu lại nói.
...
Trong bệnh viện, vì quá mệt nhọc không còn hơi sức, cộng thêm đây là thai đầu nên cô đã sinh nửa ngày rồi vẫn chưa sinh xong. Bác sĩ khoa sản còn an ủi cô, đợi sinh đứa thứ hai sẽ tốt hơn.
Tô Thanh Hòa nghe xong còn la lớn hơn. Sinh đứa thứ nhất đã mệt mỏi lắm rồi, còn sinh đứa thứ hai, kiên quyết không sinh. Muốn sinh thì để Cố Trường An tự đi mà sinh.
Nghĩ đến Cố Trường An, trong lòng cô bắt đầu cảm thấy tủi thân.
Trong lòng cô biết nhất định Trường An không thể chạy về, nhưng mà lại nghĩ nếu Trường An có thể ở bên cạnh mình, cùng mình sinh con thì tốt biết mấy.
Đau đến tối, cuối cùng Tô Thanh Hòa mới bắt đầu sinh. Bên ngoài có một đống quân nhân đứng canh chừng, mọi người đều biết có một bác sĩ nữ vì cứu quân nhân nên vác bụng lớn đến tiền tuyến, vì quá mệt nhọc nên đã sinh trước thời gian dự kiến, hiện tại chỉ có thể sinh con trong hoàn cảnh này.
Trong phòng phẫu thuật, Tô Thanh Hòa đau đến mức không còn sức nữa, bác sĩ vẫn bảo cô dùng sức, nhưng mà cô vốn không vực được tinh thần.
Hu hu, sao không nói trước chứ, cô cũng ăn uống no đủ chờ sinh con mà. Cục cưng quá tùy hứng, nói ra thì ra ngay, không hề báo trước với cô. Sao Bảo Bảo lại bốc đồng vậy chứ, sao không học làm việc có kế hoạch như cha mẹ chứ?
“Ký chủ, tôi cảm giác bây giờ cô đang rất đau đớn, nên được cung cấp miễn phí mười phút quan sát đối tượng quân nhân, xin hỏi cô có cần không?”
“Cần...” Tô Thanh Hòa không còn sức trả lời.
Rất nhanh trong đầu đã xuất hiện một video hình ảnh, trong bầu trời mờ mịt, Cố Trường An đang giao tranh với kẻ địch, lửa đạn bay tán loạn.