Chương 571: Sinh con 1
“Chúng ta nên làm gì đây?”
“Làm gì chứ, tất nhiên là báo cho cha của đứa bé.”
Trong phòng phẫu thuật, bác sĩ khoa sản lôi kéo mấy người y tá và một y tá trưởng hợp thành một đội đỡ đẻ, cùng đỡ đẻ cho Tô Thanh Hòa.
Y tá Tiểu Chu hỏi: “Không cần đến bệnh viện bên kia sao?”
Bác sĩ khoa sản nghiêm túc nói: “Tình hình này của cô ấy nếu còn đi đường xóc nảy, hậu quả khó lường trước được, tình huống của bác sĩ Tô rất tốt, ở đây đủ điều kiện để giúp cô ấy sinh con.”
Tô Thanh Hòa nằm trên giường, đứa bé trong bụng bắt đầu không ngoan ngoãn. Khi nằm trên giường cô mới cảm nhận được bụng hơi đau nhức, từ từ ngày càng đau lên từng cơn.
Cô cắn môi, nhắm mắt lại hỏi hệ thống: “Hệ thống, tôi thật sự sắp sinh sao? Sao mi không nói trước với tôi?”
“Ký chủ, tôi nghĩ là bác sĩ đều biết rằng mình sắp sinh. Hiển nhiên kiến thức sản khoa của cô không quá tốt.”
Tô Thanh Hòa: “...”
Đứa bé trong bụng ngày càng hoạt động mạnh, nhưng mà vẫn chưa đến lúc sinh, những người khác vẫn còn đang chuẩn bị đồ cần dùng cho việc sinh nở. Tô Thanh Hòa nằm trên giường, đưa tay xoa bụng mình: “Hệ thống, tôi nhớ là vẫn chưa đến ngày sinh mà.”
“Ký chủ, đứa trẻ được chương trình bảo vệ, cung cấp đầy đủ dinh dưỡng sẽ có tốc độ phát triển nhanh hơn, dễ dàng hoàn thiện. Hiển nhiên là thân thể đã trưởng thành rồi.”
Tô Thanh Hòa: “...” Nói cứ như cô đang mang một quả dưa hấu vậy.
Bỗng nhiên bụng cô ngày càng đau đớn, Tô Thanh Hòa kêu lên thành tiếng.
Má ơi, đau quá đau quá, đau chết đi mất, sinh con sao lại đau như vậy?
...
Lúc này Cố Trường An vẫn còn đang ở chiến tuyến chiến đấu với kẻ thù.
Từ hôm kia đến hôm qua và cả hôm nay, kẻ địch lại lần nữa sẵn sàng bắt đầu tấn công. Hình như là chuẩn bị dốc toàn lực.
Vì cách xa phía sau, hậu cần cung ứng khó khăn nên mỗi trận đánh đều hết sức gian khổ.
Vừa mới đánh một trận đã đến chiều, vội vàng gặm bánh quy cứng ngắc, mọi người lại bắt đầu đề phòng.
Tuy là hoàn cảnh gian khổ nhưng mà tinh thần của mọi người đều phấn chấn, thậm chí cảm thấy tự hào. Kẻ thù đã quấy rối họ hơn nửa năm, cuối cùng chỉ dùng một tháng đã đánh bại được kẻ địch.
Bọn họ cảm giác thắng lợi đang ở trước mắt.
Cố Trường An vừa gặm mấy miếng lương khô đã bị doanh trưởng và đội trưởng cùng gọi đến bộ chỉ huy: “Đại đội trưởng hai, hiện giờ giao cho cậu một nhiệm vụ nặng nề, giành lấy bãi đất cao ngăn cản khả năng kẻ địch được tiếp viện, chúng ta sẽ vây nhóm kẻ địch này ở trong đó đánh, đóng cửa đánh chó. Tranh thủ sớm ngày kết thúc trận chiến này.”
Cố Trường An mừng rỡ, lập tức thẳng hai chân: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.” Kết thúc chiến đấu, trận chiến này cuối cùng cũng sẽ kết thúc, có thể được về nhà rồi.
Cố Trường An vừa đi, điện thoại của bộ chỉ huy đã vang lên, là bên phía bệnh viện gọi đến.
“Đồng chí đại đội trưởng Cát của đội quân mũi nhọn đã thoát khỏi nguy hiểm rồi sao?” Trưởng đoàn ba vui mừng nói.
“Báo cáo đoàn trưởng, đúng vậy. Đại đội trưởng Cát đã thoát khỏi nguy hiểm. Người phẫu thuật cho đồng chí ấy chính là bác sĩ Tô Thanh Hòa của bệnh viện quân khu. Vì cứu chữa cho đại đội trưởng nên bác sĩ Tô Thanh Hòa đã sinh trước ngày dự sinh, bây giờ đang có mặt trong phòng phẫu thuật, chúng tôi muốn truyền tin này đến chồng của cô ấy là đồng chí Cố Trường An đại đội trường hai đoàn ba.”
Trưởng đoàn ba nhất thời sững sờ, liếc mắt nhìn ra ngoài, nhanh chóng cúp điện thoại nói với doanh trưởng hai: “Vợ của đồng chí Cố Trường An đang sinh con trong bệnh viện.”
Doanh trưởng hai nghe vậy thì lập tức chào kiểu quân đội một cái: “Báo cáo đoàn trưởng, tôi xin thay đồng chí Cố Trường An hoàn thành nhiệm vụ.”
Vẻ mặt trưởng đoàn ba có vẻ khó xử, ông ta lắc đầu: “Đồng chí không được.”
Chiếm lấy cứ điểm trên cao lần này là nhiệm vụ khó khăn, để Cố Trường An đi hoàn thành nhiệm vụ lần này cũng vì trong lúc chiến đấu anh đã thể hiện năng lực đáng kinh ngạc.
“Đoàn trưởng, để tôi đi đi, tôi dùng tính mạng cam đoan nhất định hoàn thành nhiệm vụ.” Doanh trưởng hai cắn răng nói: “Tôi là lãnh đạo của đồng chí ấy, năng lực của tôi cũng không kém cậu ấy.”
Trưởng đoàn ba chần chừ một chút nói: “Tôi chỉ muốn một kết quả, hoàn thành nhiệm vụ. Đây là quân lệnh.”
Doanh trưởng hai kích động chào kiểu quân đội một cái: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Phía Cố Trường An bên này đang sắp xếp kế hoạch, chuẩn bị sắp xếp nhiệm vụ cho người của mình. Sau khi được chiến tranh tôi luyện, những người lính của liên hai đã kiên cường như bê tông cốt thép rồi, lúc này khi nhận được nhiệm vụ mới thì đều vui đến mức gào thét.