Chương 570: Phẫu thuật
Vì đảm bảo hậu cần vận chuyển vật tư thuận lợi, đường từ bệnh viện quân khu đến tiền tuyến đã được cố ý sửa sang, nhưng mà vì trình độ sửa đường thời này vẫn còn hạn chế nên trên mặt đường vẫn lồi lõm mấp mô. Bác sĩ khoa phụ sản căng thẳng nhìn chằm chằm bụng của Tô Thanh Hòa, sợ xóc nảy như thế, bụng cô sẽ xảy ra vấn đề lớn gì đó.
Tô Thanh Hòa cũng không cảm thấy khó chịu gì, bụng của cô có chương trình bảo vệ của hệ thống, xóc nảy một chút như thế này cũng không ảnh hưởng đến. Nhưng mà bản thân cô thì có hơi buồn nôn.
Nhưng mà nghĩ đến việc bệnh nhân còn đang chờ cứu mạng, cô cũng cắn răng chịu đựng.
Vừa đến bệnh viện tiền tuyến thì đã có người đón rồi. Mới đến cửa bệnh viện đã nghe được bên trong có tiếng gào khóc: “Đại đội trưởng, đại đội trưởng, huhu...”
“Đừng làm phiền, bác sĩ phẫu thuật lập tức đến ngay.” Y tá tiểu Chu bên trong vẫn còn đang an ủi.
Tô Thanh Hòa đi vào trong bệnh viện, y tá tiểu Chu vừa thấy cô thì nhanh chóng chạy lại: “Bác sĩ Tô, phòng phẫu thuật đã chuẩn bị xong, nhóm bác sĩ Sở đang ở trong đó cứu chữa nhưng mà vẫn không ai mổ được. Đây là ghi chép mà nhóm bác sĩ Sở vừa mới kiểm tra xong.”
Tô Thanh Hòa nhận lấy vừa đi vừa nhìn, sau khi xem xong cũng biết tình hình cơ bản: “Tôi đi thay đồng phục phẫu thuật, lập tức phẫu thuật.”
“Chờ đã, một bác sĩ trẻ như vậy mà chữa trị cho đại đội trưởng của chúng tôi, có được không?” Một người lính khóc hỏi.
Vừa nói xong một người lính bên cạnh đã vỗ đầu anh ta: “Cậu nói linh tinh gì thế, đây là bác sĩ Tô.”
Tô Thanh Hòa cũng không có thời gian nhiều lời với bọn họ, nhanh chóng đi thay quần áo.
Người lính bị đánh sờ đầu hỏi: “Bác sĩ Tô là ai vậy?”
“Lần trước người phẫu thuật mổ hộp sọ cho Tôn Chí Quốc của liên đội tôi chính là cô ấy. Có bác sĩ Tô ở đây, chắc chắn đại đội trưởng của chúng ta không sao.”
“Đó không phải là vợ của đồng chí Cố Trường An sao?”
Làm nhiều ca phẫu thuật như vậy rồi, bây giờ khi đối mặt với những ca mổ như thế này Tô Thanh Hòa đã không còn cảm giác căng thẳng nữa. Lúc đi đến phòng phẫu thuật, cô bắt đầu kiểm tra tình hình thực tế của đối phương.
Bởi vì lỡ thời gian nên lúc này bệnh nhân cực kỳ yếu ớt.
Hơn nữa hoàn cảnh cũng không bằng ở bệnh viện, nhưng mà cô cũng không còn cách nào khác, lúc này chỉ có thể cứu sống người đó.
Những bác sĩ bên cạnh nhìn dáng vẻ trấn định của cô thì cũng thấy yên tâm hơn một chút. Cũng không nói gì nhiều, đều ở bên cạnh yên lặng phối hợp với cô.
Tô Thanh Hòa tỉnh táo lấy châm bạc ra ghim vào người của bệnh nhân, bảo vệ tâm mạch của anh ta. Sau đó hít sâu một hơi: “Bắt đầu.”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, những người đợi ở bên ngoài vô cùng sốt ruột, những người ở bên trong cũng không tốt hơn là mấy.
Dù là bác sĩ hay là y tá thì đầu cũng đầy mồ hôi.
Ca phẫu thuật tiến hành hai giờ.
Mãi đến khi thành công lấy viên đạn ra, khâu lại miệng vết mổ, Tô Thanh Hòa cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm. Cảm thấy tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được gỡ xuống.
Vừa cởi khẩu trang vừa đi ra khỏi phòng phẫu thuật, Tô Thanh Hòa bỗng nhiên cảm nhận được bên dưới có hơi dính dính, ban nãy phẫu thuật vậy mà lại không để ý đến.
Cô vừa định sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật sẽ đến phòng vệ sinh xem thử, kết quả vừa ra khỏi phòng phẫu thuật đã bị những quân nhân đang chờ bên ngoài vây quanh. Vẻ mặt của mọi người đều nôn nóng nhìn cô: “Bác sĩ, đại đội trưởng của chúng tôi thế nào rồi?”
Tô Thanh Hòa vội vàng đáp: “Ca phẫu thuật thành công rồi, đợi nghỉ ngơi vài ngày là có thể chuyển đến bệnh viện quân khu nằm viện.”
Những quân nhân trẻ tuổi bên ngoài nhất thời vui mừng hô vang: “Thật tốt quá, đại đội trưởng của chúng ta còn sống.”
“Bác sĩ Tô, cảm ơn cô.”
Mấy quân nhân nhanh chóng cúi chào Tô Thanh Hòa.
Tô Thanh Hòa vừa định khách sáo hai câu thì tiểu Chu sau lưng bỗng hô lên: “Bác sĩ Tô, cô chảy máu rồi.”
Bác sĩ khoa sản vẫn chờ ở bên ngoài nghe vậy nhanh chóng liếc nhìn Tô Thanh Hòa, nhất thời mở hai mắt nhìn: “Nhanh, mau chóng chuẩn bị phòng phẫu thuật, bác sĩ Tô sắp sinh.”
Tô Thanh Hòa lơ mơ sờ lấy bụng mình, tình hình gì đây, sắp sinh? Không được đâu, cô còn chưa chuẩn bị gì mà.
Những quân nhân bên cạnh cũng bối rối.
Y tá Tiểu Chu hô lên một tiếng: “Mau tránh ra, bác sĩ Tô của chúng tôi sắp sinh.”
Những quân nhân kia hoảng sợ vội vàng lùi lại, bác sĩ khoa sản nhanh chóng sắp xếp y ta đỡ Tô Thanh Hòa đi vào phòng phẫu thuật.
Nhìn Tô Thanh Hòa đi vào phòng phẫu thuật, những quân nhân lại bắt đầu hốt hoảng: “Làm sao bây giờ, bác sĩ Tô sắp sinh, sắp sinh con rồi.”