Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 569 - Chương 569 - Không Thành Kế 2

Chương 569 - Không thành kế 2
Chương 569 - Không thành kế 2

Chương 569: Không thành kế 2

“Đại đội trưởng, chúng ta làm thế nào đây?” Lính liên đội ba hưng phấn hỏi.

Trưởng liên đội ba: “Còn làm thế nào nữa? Tất nhiên là nổ súng rồi.”

Hai đại đội cùng tấn công, rất nhanh đã kết thúc chiến đấu.

Rất nhiều kẻ địch trong lúc hỗn loạn đã mất ý chí chiến đấu, đợi lúc nhóm Cố Trường An đuổi đến thì đều rối rít bỏ lại vũ khí trở thành tù binh.

Trưởng liên đội ba cười ha hả vỗ bả vai Cố Trường An: “Trường An này, cậu được đấy, haiz, tôi muốn bàn với cậu một chuyện, những vũ khí này chia cho chúng tôi một chút, cách đơn vị quá xa, hậu cần tiếp viện không kịp.”

Cố Trường An đáp: “Anh có tiền đồ tí được không? Chỉ có chút đồ vật ấy, tôi còn đang định đánh đến tận thủ đô của họ.”

“Cậu định làm như thế nào? Doanh trưởng bên kia nói là chúng ta nhanh chóng họp mặt, các cậu đánh quá nhanh, lạc đội đi lẻ dễ bị tổn thất. Hậu cần bên phía chúng ta không theo kịp thì không ổn.”

Cố Trường An chỉ vào những tù binh bị bắt: “Vì thế phải dùng đến bọn họ.”

...

Chiến đấu phản kích khí thế bừng bừng, bên trong bệnh viện quân khu cũng càng bận rộn hơn.

So với chiến tranh tự vệ thì chiến tranh phản kích sẽ thương vong nhiều hơn. Tô Thanh Hòa bận tối mặt tối mũi.

Buổi tối vừa mới làm xong, đang chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi thì nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, thưởng của đồng chí Trường An đã được chuyển vào tài khoản. Từ sau khi bắt đầu chiến tranh phản kích, tiền thưởng của đồng chí Trường An chưa từng đứt đoạn, cơ bản là mỗi ngày một hai, ba bốn ngàn tinh tệ tiền thưởng. Nên cũng không có gì lạ.

Nhưng mà đợi đến khi Tô Thanh Hòa thấy được trên đó là 12 ngàn tinh tệ sáng loáng khiến cô hoa cả mắt. So với cô thì Cố Trường An khó kiếm tinh tệ hơn. Dù sao đây cũng là hệ thống quân tẩu, nên vẫn săn sóc cô hơn, trái lại cũng hà khắc với quân nhân Cố Trường An này hơn. Bình thường huấn luyện mệt đến chết đi sống lại cũng chỉ thưởng hai tinh tệ, lần này vậy mà được hẳn 12 ngàn tinh tệ.

“Chuyện gì vậy?”

“Lấy ít thắng nhiều, thưởng gấp đôi.”

Tô Thanh Hòa bỗng cảm thấy phấn khởi, Trường An nhà cô đúng là tài giỏi: “Hệ thống, hôm nay tôi vẫn còn một cơ hội được nhìn thấy Trường An mà, bây giờ có được không?”

“Được.”

Tô Thanh Hòa nhanh chóng nằm lên giường, trong đầu rất nhanh đã hiện lên hình ảnh.

Trong chiến hào tạm bợ, Cố Trường An người đầy bụi đất kiểm tra tình hình thương vong, sau đó thấy anh mệt mỏi dựa vào chiến hào nhắm mắt, có vẻ như là rất vất vả.

Hình ảnh nhanh chóng kết thúc, Tô Thanh Hòa đau lòng chảy nước mắt.

Năng lực càng cao thì trách nhiệm càng lớn, lấy được nhiều thì phải bỏ ra càng nhiều. Bên này cô chỉ thấy được Cố Trường An giành được tiền thưởng lớn thế nào, nhưng mà những thứ này đều do Cố Trường An dùng tính mạng đổi lấy.

Cô sờ lên bụng mình: “Cục cưng à, cha con đúng thật là dùng tính mạng để bảo vệ con đó. Anh ấy dùng tiền mồ hôi nước mắt để mua chương trình bảo vệ giúp con trưởng thành khỏe mạnh, cha con là một anh hùng chân chính.”

Trên bụng hơi nhô lên, cứ như là đứa trẻ đang đặt tay lên chỗ bàn tay cô, sau đó vẽ trên bụng một hình cung.

Tô Thanh Hòa nhìn dáng vẻ đáng yêu này thì hận không thể cúi đầu hôn lên bụng mình hai cái. Nhưng mà lúc này không thể làm gì khác được, chỉ có thể đưa tay sờ một cái. Tưởng tượng nếu như Trường An ở nhà thì nhất định sẽ ôm lấy bụng cô cả đêm.

Từ khi chiến đấu phản kích bắt đầu, tin tốt không ngừng truyền đến.

Quân đội bên ta đánh một đường rất thuận lợi, đều đã sắp đánh đến thủ đô của địch.

Nhưng mà số lượng người bị thương cũng ngày càng nhiều.

Có rất nhiều bác sĩ từ những bệnh viện khác đến đây giúp đỡ, thêm nữa là Tô Thanh Hòa cũng đã gần đến ngày sinh nên bệnh viện cũng săn sóc cô, thường thì những bệnh nhân không quá nặng thì đều để các bác sĩ khác đến khám. Công việc của Tô Thanh Hòa bên này cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Tô Thanh Hòa cũng không rảnh rỗi, mỗi khi có thời gian đều luyện tập y thuật, lâu lâu có thời gian còn dành thời gian làm mấy bộ quần áo cho con mình mặc. Cô nghĩ, chiến tranh hẳn cuối năm có thể kết thúc, đứa bé cũng gần như ra đời vào lúc đó.

Thời gian này rất khớp.

“Vì thế lúc đó mẹ nên gọi con là Cố Thắng Lợi hay là Cố Hòa Bình nhỉ?”

Đứa bé trong bụng nhất thời dùng hai chân đạp cô, có vẻ như đang kháng nghị.

Tiền tuyến đang chiến đấu rực lửa, những quân nhân của Hoa Quốc dùng vũ lực để thể hiện uy phong của mình, khiến nước bạn hoàn toàn nhận thức được rằng trước giờ Hoa Quốc vẫn nhường nhịn là vì khiêm tốn chứ chắc chắn không phải vì sợ. Quân nhân Hoa Quốc một khi đã ra tay thì khí thế động trời. Khiến các người nửa phút là phải tìm đường về nhà, nhanh chóng cút về.

Cố Trường An thực hiện lý tưởng của mình, cuối cùng cũng đã đến được địa phận sát với thủ đô của đối phương. Bắt đầu nghiêm túc giằng co với kẻ địch.

Buổi tối lúc ngủ, từ chỗ kẻ địch, anh lấy được lịch đồng hồ: “Đúng rồi, hôm nay đã là ngày bao nhiêu?”

Đại đội phó lại gần: “Ngày 15 tháng 11, sao vậy đại đội trưởng?”

“À, hình như vợ tôi sắp sinh rồi, tôi đang tính xem có thể về kịp không.”

Bỗng nhiên một loạt đạn vang lên, chiến đấu lại bắt đầu trở nên dữ dội. Cố Trường An không nói gì nhanh chóng cầm súng ra sắp xếp chiến đấu.

Sáng sớm Tô Thanh Hòa vừa đến bệnh viện đã thấy chủ nhiệm Chu hốt hoảng sắp xếp người xuất phát.

Cô hỏi: “Sao vậy chủ nhiệm?”

Chủ nhiệm Chu sốt ruột nói: “Phía bệnh viện dã chiến bên đó truyền tin đến, có một người bị đạn bắn trúng đầu, tất cả mọi người đều chưa từng phẫu thuật nên không chắc chắn. Thiết bị cũng không đủ, trước đó đồng chí đó định đến đây nhưng mà đường dài khó khăn, bây giờ không thể nào di chuyển được. Bác đang sắp xếp bác sĩ đến đó, cũng mang theo một ít thuốc đến.”

Tô Thanh Hòa vội vàng nói: “Chủ nhiệm, để cháu đi cho, cháu đã từng làm phẫu thuật kiểu này, cháu có kinh nghiệm.” Cô đã từng phẫu thuật ca như vậy, phẫu thuật kiểu này nếu như lỡ xảy ra sai sót thì nhất định sẽ chết.

“Nhưng mà cháu có tiện không, hơn nữa đi xe nửa tiếng, chỉ sợ cháu không chịu được.” Chủ nhiệm Chu lo lắng nói, nếu là bình thường thì ông ta chắc chắn không ý kiến gì, nhưng mà bây giờ không được.

“Nửa tiếng đi xe, cháu không sao.” Tô Thanh Hòa nói: “Chủ nhiệm, đó là một mạng sống.”

Chủ nhiệm Chu cắn răng nói: “Tìm một bác sĩ khoa sản đi theo cháu, phòng ngừa lỡ như.”

Mười phút sau, Tô Thanh Hòa đưa theo vị bác sĩ và y tá, còn một số thiết bị phẫu thuật xuất phát đến bệnh viện tiền tuyến.

[Chưa xong còn tiếp.]

[Góc lịch sử.] Chào mọi người, mình là tiểu Miêu đây, thật ra đọc đến đoạn này có lẽ rất nhiều bạn đang thắc mắc về cuộc chiến tranh mà tác nhắc đến ^^, theo như mình tìm hiểu thì đây là cuộc xung đột biên giới Trung Ấn vào năm 1962 ^^.

Miền Tây Nam Trung Quốc bao gồm các địa phương: Khu tự trị Tây Tạng, các tỉnh Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên và thành phố Trùng Khánh.

Chiến tranh Trung-Ấn (戰爭中印) cũng gọi là Xung đột biên giới Trung-Ấn, là một cuộc chiến tranh giữa Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa và Ấn Độ. Nguyên nhân chính của cuộc chiến là việc tranh chấp khu vực biên giới Aksai Chin và bang Arunachal Pradesh, mà Trung Quốc gọi là Nam Tây Tạng. Ngoài ra, còn những nguyên nhân khác như hàng loạt các cuộc xung đột biên giới diễn ra sau cuộc nổi dậy Tây Tạng năm 1959, và Ấn Độ trao quy chế tị nạn chính trị cho Đạt Lai Lạt Ma. Ấn Độ cũng thực hiện chính sách thiết lập một số tiền đồn dọc biên giới, gồm cả một số vị trí nằm ở phía bắc tuyến McMahon, là phần phía đông của đường kiểm soát trên thực tế do Trung Quốc tuyên bố năm 1959.

Giao tranh bắt đầu ngày 20 tháng 10 năm 1962 giữa Quân Giải phóng Nhân dân và Quân đội Ấn Độ. Quân Trung Quốc đồng loạt mở các cuộc tấn công tại Ladakh và dọc theo tuyến McMahon ngày 20 tháng 10 năm 1962, trùng hợp với cuộc khủng hoảng tên lửa Cuba. Quân Trung Quốc tràn qua các vị trí của quân Ấn Độ tại cả hai mặt trận, đánh chiếm được Rezang la tại Chushul ở mặt trận phía tây, cũng như Tawang ở mặt trận phía đông. Cuộc chiến kết thúc khi Trung Quốc đơn phương tuyên bố ngừng bắn vào ngày 20 tháng 11 năm 1962, và rút khỏi phần lớn các khu vực chiếm được.

Cuộc chiến tranh Trung Ấn đáng chú ý vì đây là cuộc chiến sơn cước quy mô lớn ở độ cao trên 4250 mét.[2] đặt ra nhiều vấn đề hậu cần cho cả hai bên tham chiến. Cuộc chiến cũng đáng ghi nhớ bởi việc cả hai bên không sử dụng không quân hay hải quân tham chiến.

Hệ quả của cuộc chiến là Ấn Độ thay đổi toàn diện quân đội để chuẩn bị cho các xung đột tương tự trong tương lai và đã đặt áp lực lên Thủ tướng Ấn Độ Jawaharlal Nehru, người bị cho là chịu trách nhiệm vì đã không tiên liệu cuộc xâm lấn của Trung Quốc.

Bình Luận (0)
Comment