Cảm ơn bạn tranhue thamvannguyet và bichle đã đẩy kim phiếu cho mình ^^
Chương 568: Không thành kế 1
Đồng chí Chu Hoa vui vẻ cười nói: “Lời này của cháu đúng đấy. Được rồi, bác còn định ra tiền tuyến, cháu có lời nào... muốn nhờ bác chuyển cho chồng cháu không?”
Ánh mắt Tô Thanh Hòa sáng lên: “Có chứ, bác bảo anh ấy chiến đấu thật tốt, tranh thủ sớm về nhà.”
…
Cố Trường An đã đi xa lãnh thổ nước mình, lúc này đang tiến công về phía địch.
Chiến đấu tự vệ hơn nửa năm, những quân nhân này đã nhịn rất lâu, ai cũng muốn đánh đến tận nhà bà nội kẻ dịch. Vì thế mệnh lệnh phản kích vừa được đưa ra, khí thế tất cả mọi người đều như chẻ tre, nhanh chóng đuổi kẻ địch ra khỏi lãnh thổ, không chỉ vậy còn trực tiếp thâm nhập vào địa bàn của địch, bắt đầu phản công toàn diện.
Cố Trường An là đại đội trưởng, cũng đơn độc dẫn đại đội của mình thâm nhập chiến đấu.
Từ khi anh tòng quân đến giờ, đây là lần đầu tiên tấn công chiến đấu kiểu này, nhiệt huyết sôi trào.
Cuối cùng cũng đã đánh nhau rồi, đánh xong sớm về nhà sớm.
Nhưng mà sau khi xâm nhập vào địa bàn địch, hoàn cảnh chiến đấu cũng càng gian khổ hơn rồi. Phải vượt qua cao nguyên, hơn nữa vật tư cũng rất khan hiếm. Quan trọng nhất là khi đến địa bàn của đối phương thì đối phương sẽ dễ dàng điều quân hơn mình.
Cố Trường An rất nhanh đã gặp phải một đội quân đánh chặn.
“Đại đội trưởng, đối phương có đội quân đánh chặn, chúng ta phải làm như thế nào đây?” Đại đội phó lo lắng hỏi.
“Có hai cách, một là chạy, hai là lao lên đánh.”
Cố Trường An nói xong nhìn nhóm người. Mọi người nhìn nhau, sau đó nhìn đường quay lại, lập tức xoay người đối mặt với quân địch: “Đại đội trưởng, sao có thể về chứ, chúng ta khó khăn lắm mới đánh đến, nếu như bị đuổi về thì không phải rất giống kẻ địch sao, quá mất mặt. Mất mặt đàn ông.”
“Mọi người mất mặt, tôi cũng mất mặt, nên chỉ có thể đánh. Đối phương đã bị người của chúng ta dọa sợ, bây giờ chúng ta vẫn còn cơ hội, đầu tiên là gửi tin tức xin hỗ trợ. Ngoài ra chúng ta còn nhớ cách đánh lần trước chứ?”
Đại đội phó kinh ngạc nói: “Đại đội trưởng, còn đánh lại lần nữa sao? Như vậy không tốt đâu, chắc chắn bọn họ đã biết rồi. Chuyện lớn như vậy chắc chắn ai cũng biết.”
“Ha ha, nên chúng ta đổi cách khác, biết không thành kế chứ?”
Đại đội phó gật đầu, lại lo lắng hỏi: “Lỡ như bọn họ không sợ chết vẫn xông lên thì làm sao?”
“Vì thế bên trong không thành kế của chúng ta còn phải giấu binh.”
…
Quân địch đã nhiều năm chưa trải qua chiến tranh, đã từng bị thống trị khiến họ cũng không còn ý chí chiến đấu, cộng thêm lần trước đã bị đánh cho sợ nên khi chưa biết rõ tình hình bên phía Cố Trường An thì vẫn cần cẩn thận một chút.
Cũng không dám chủ động khiêu khích đánh. Chỉ có thể phòng thủ.
Mãi cho đến tận đêm khuya, Cố Trường An phái lính trinh sát quan sát tình hình của đối phương, còn tiện thể giải quyết vài lính trinh sát của đối phương, thành công thu được cơ hội chôn mìn.
Mấy người lão binh cười ha hả nói: “Mấy con rùa con này bây giờ đã biết sợ rồi. Trước đó thấy chúng ta không ra tay nên còn tưởng chúng ta là trái hồng mềm muốn bóp thế nào cũng được đấy. Bây giờ biết sự lợi hại của chúng ta rồi thì ngay cả rắm cũng không dám thả. Chúng ta chờ ở đây mà chúng cũng không dám đánh chúng ta.”
Đại đội phó nhắc nhở: “Được rồi, mau chóng làm theo đại đội trưởng đã sắp xếp, đừng làm trễ chuyện quan trọng.”
Nhóm binh sĩ nhận nhiệm vụ nhanh chóng lén lút đi ra.
Lúc trời sắp sáng, Cố Trường An cuối cùng cũng nhận được tin của đại đội mình, còn nửa tiếng nữa là có thể đến được điểm trợ giúp.
Nghe được tin đó, lúc này Cố Trường An cuối cùng mới yên tâm. Xem thử thời gian, trời đã gần sáng rồi, không thể kéo dài nữa, thời gian cả đêm cũng đã đủ để đối phương biết rõ tình hình bên mình, sau khi trời sáng sẽ có quyết định. Anh nhanh chóng sắp xếp người tiến hành kế hoạch hành động.
Rất nhanh chiến tuyến trước mặt quân địch xuất hiện tiếng nổ mạnh. Sau đó lại bồi thêm tiếng súng.
Chiến đấu đột xuất khiến quân địch nhất thời hỗn loạn, khi bọn chúng kịp phản ứng lại thì nhận ra đội quân mà mình phải chống lại là nguyên cả liên đội Hoa Quốc đang lùi về sau.
Điều này cũng khiến chúng rất kích động. Hóa ra là sự thật, bên phía đối phương thật sự là một liên đội. Chỉ chút người như vậy, vũ khí cũng không bằng bọn họ. Vậy nên đều vội vàng hò hét đuổi về phía trước. Định bụng sau khi đuổi theo sẽ rửa nhục nước, báo thù thật tốt. Dù sao trước đó bị quân đội Hoa Quốc đuổi đánh lâu như vậy, không báo thù thì không được.
Nhưng vừa đuổi theo thì đối diện đã vang lên tiếng la hét, còn sử dụng cả máy phóng thanh để kêu gào. Bọn họ nghe đều không hiểu mấy lời này, nhưng mà những chiến sĩ còn sống sau trận địa lôi lần trước nghe thấy tiếng la quen thuộc thì lập tức la lớn: “Có địa lôi, sẽ nổ chết, đừng đuổi theo. Có địa lôi đấy.”
Những kẻ địch kia nhanh chóng dừng lại, chuẩn bị tìm những cán bộ bàn bạc đối sách. Nhưng mà vừa dừng lại thì đối phương đã quay về, cầm súng bắn tới tấp một lượt, lập tức bị thiệt hại.
Sau khi chỉnh đốn đội ngũ xong, quân địch nhanh chóng dẫn người đi đường vòng, kết quả khi vừa vòng qua bên cạnh thì tiếng địa lôi đã vang lên.
Quân địch: “...”
Sau khi bị địa lôi nổ thì lại nhanh chóng lùi về trận tuyến cũ, còn chưa chuẩn bị xong thì lại bị quân nhân Hoa Quốc dùng súng bắn một trận.
Bên này, Cố Trường An sắp xếp lính liên đội của mình thay phiên đến bắn phá đối phương, gây hỗn loạn. Phía bên quân địch vì ngại có địa lôi nên cũng không dám tiến lên mà sắp xếp lính rà mìn tiến hành rà soát.
Quét một vòng vậy mà lại không hề phát hiện ra địa lôi, nhất thời buồn bực. Kẻ địch phía bên này tức giận giậm chân, dẫn người đuổi theo về phía trước.
Cố Trường An sớm đã dẫn người lùi về sau. Quân địch bên này thấy bọn họ lùi lại thì phấn khởi hơn, tốc độ chạy càng nhanh hơn, nhưng lúc sắp nhanh chóng đuổi kịp nhóm người Cố Trường An đến trước trận địa, bỗng nhiên tiếng nổ liên tiếp truyền đến.
Phía địch nhất thời hỗn loạn.
Liên đội ba mà Cố Trường An nhờ đến tiếp viện vừa mới đến đây cũng nhất thời ngẩn ra. Tình huống gì thế này, không phải cần giúp đỡ sao?