Chương 567: Xuất viện
Có danh sư nắm tay chỉ dạy, còn có mấy tác phẩm Trung y nổi tiếng, có thêm nhiều bệnh nhân mô phỏng để cô thực hành thực tế. Kiến thức của cô đột nhiên tăng mạnh.
Tô Thanh Hòa cảm thấy châm cứu dùng rất tốt, cô cố ý bỏ thời gian học tập môn tuyệt chiêu này. Sau khi học được một số thủ pháp châm cứu điều dưỡng thân thể, cô còn thử châm cứu cho những bệnh nhân mình phụ trách, nhận được hiệu quả không tệ.
Bác sĩ Tôn thấy cô châm cứu cho đồng chí Chu Hoa, nhìn chằm chằm không chớp mắt, trong lòng ngứa ngày. Đợi khi Tô Thanh Hòa đã châm xong, ông ta nói: “Bác sĩ Tô à, cháu học cái này như thế nào vậy?”
“Cháu dựa theo phương pháp ghi trong sách, hiện tại các bác sĩ trong khoa chúng cháu đều đang đọc sách Trung y.”
“Không ngờ là Trung y còn có hiệu quả trị liệu như vậy. Nhắc đến cũng xấu hổ, năm đó trong nhà bác cũng có một cuốn sách Trung y gia truyền, nhưng khi bác học y thì cảm thấy những điều tổ tiên truyền lại không đáng tin, vậy nên năm đó đã lãng quên Trung y, học tập Tây y. Nếu năm đó biết y thuật gia truyền có thể có hiệu quả như vậy thì bác đã không bỏ qua.”
Đồng chí Chu Hoa nói: “Đừng nói ông, ngay cả tôi cũng không biết. Năm đó sau khi uống xong thang thuốc Trung y thì bệnh nặng một thời gian, sau đó thà bệnh cũng không dám uống.”
Tô Thanh Hòa cũng hiểu cách nói của họ. Rất nhiều y thuật của Trung y không hề được truyền lại, có vài người chỉ học da lông đã cho thuốc lung tung. Thuốc Trung y và thuốc Tây y không giống nhau. Thuốc Trung y đều được chế biến từ thảo dược, trong thảo dược lại có một số loại độc, nếu như nhầm thì rất dễ biến thuốc thành độc làm chết người.
“Những điều này đều vì Trung y chúng ta không có hệ thống học tập. Không như Tây y có trường dạy chuyên môn. Tuy ở tỉnh chúng ta có học viện Trung y nhưng mà cũng không nhiều thầy Trung y, không hề nghiên cứu sâu như Tây y. Xuất phát không giống nhau, cũng không thể yêu cầu Trung y đạt trình độ như Tây y được.”
“Cháu nói rất có lý, Trung y vẫn còn thiếu nhiều, cần được khắc phục thêm.” Đồng chí Chu Hoa cảm khái: “Đợi sau này khi hòa bình, chúng ta cũng phải truyền lại những thứ tốt đẹp đó.”
Tô Thanh Hòa nhớ đến cuộc vận động không lâu sau đó, lo lắng hỏi: “Một số lão đồng chí còn cho rằng Trung y là cặn bã phong kiến, chuyện này nên xử lý như thế nào đây ạ?”
Đồng chí Chu Hoa nở nụ cười: “Chuyện này dễ thôi, đến lúc đó để bác sĩ Tô cháu châm cho họ mấy châm, để họ biết sự lợi hại là được rồi.”
Tô Thanh Hòa nhất thời cảm thấy áp lực như núi: “Không phải bác đang nói thật đấy chứ?”
“Tất nhiên là thật.” Đồng chí Chu Hoa nghiêm túc đáp.
Tô Thanh Hòa cảm thấy mình càng phải cố gắng nỗ lực học tập Trung y, nếu không đâu gánh được trọng trách nặng như vậy.
Trong văn phòng chiến lược Bắc Kinh, một vị lãnh đạo đang xem bản đồ phân tích chiến đấu khu vực Tây Nam, xem một lúc thì bỗng ho khan vài tiếng.
Cảnh vệ bên cạnh bưng cho ông ta một chén trà.
Sau khi uống xong, ông ta vẫn tiếp tục ho.
Cảnh vệ khuyên nhủ: “Lãnh đạo, ngài nên để bác sĩ khám thử.”
“Bệnh cũ mà thôi, không chữa khỏi được. Uống bao nhiêu thuốc cũng như nhau.”
Cảnh vệ nói thêm: “Tư lệnh Chu già như vậy rồi vẫn chữa khỏi bệnh được, không phải ngài nói ông ấy còn sắp ra tiền tuyến sao. Hay là để bác sĩ chữa cho ông ấy khám thử.”
“Khám gì chứ, bệnh của ông ấy là dùng phẫu thuật để mổ, chẳng lẽ bệnh này của tôi còn dùng dao mổ lấy phổi ra à?”
“...”
Lãnh đạo hổn hển thở dốc: “Đi thông báo cho những người khác đến phòng hội nghị họp.” Trước khi bên phía Tây Nam đánh trận, cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ.
...
Trời ngày càng lạnh, chiến đấu ở tiền tuyến cũng ngày càng khốc liệt. Sau một thời gian phân phối binh lính và chuẩn bị hậu cần, cuối cùng cũng đã đến lúc chiến đấu phản kích.
Sau một tháng dưỡng sức, đồng chí Chu Hoa cũng mặc quân trang xuống giường chuẩn bị rời khỏi bệnh viện quân khu. Bệnh cũ đã trị hết, cộng thêm có thuốc Trung y của Tô Thanh Hòa điều dưỡng, châm cứu phụ trợ, ông ấy cảm giác cơ thể mình tốt hơn trước kia nhiều. Không nói đến chuyện lấy lại vẻ trước khi bị bệnh, ít nhất so với những người cùng độ tuổi thì cũng không thua kém nhiều. Mặc quân trang vào thì hoàn toàn không thể nhìn ra dáng vẻ bệnh thoi thóp một tháng trước.
Tô Thanh Hòa biết ông ấy sắp ra viện, lập tức vui vẻ sắp xếp cho ông ấy.
Đồng chí Chu Hoa tò mò nói: “Bác sĩ Tô, bác vừa nói muốn xuất viện thì lão Tôn đã lo lắng. Sao cháu không giữ lại chút nào cả.”
“Đây cũng không phải là chỗ tốt gì, cháu giữ bác lại làm gì chứ?” Tô Thanh Hòa cười đáp, trong lòng nghĩ thầm, ông ấy xuất viện cũng tốt, xuất viện sớm một chút thì mình mới có thêm thời gian rảnh. Bệnh cũng đã khỏi, ở bệnh viện lãng phí thời gian và thiết bị chữa bệnh, đó cũng đều là tài nguyên.