Cảm ơn bạn Fuji1992 đã đẩy kim phiếu cho truyện ạ ^^
Chương 566: Người quen
Nhìn Tô Thanh Hòa thở dài, ông ấy nói: “Bác nhớ mẹ cháu đã từng nói, chồng cháu cũng là quân nhân.”
“Vâng.” Nghe thấy ông ấy nhắc đến Trường An, Tô Thanh Hòa không nhịn được cười: “Anh ấy còn có giác ngộ cao hơn, cháu là được anh ấy ảnh hưởng. Anh ấy có thể chịu cực được, cũng rất có trách nhiệm. Là một quân nhân rất ưu tú.”
“Chồng cháu ở đại đội nào?”
“Trước đó anh ấy ở đội quân mũi nhọn, sau đó lại lên chức, lúc gọi điện cho cháu cũng không nói là đại đội nào.”
Thấy Tô Thanh Hòa khi nhắc đến chồng là hớn ha hớn hở, đồng chí Chu Hoa càng tò mò hơn, là quân nhân ưu tú như thế nào, mà có thể khiến một bác sĩ ưu tú như bác sĩ Tô tự hào như vậy: “Cậu ấy tên là gì thế?”
“Cố Trường An.” Tô Thanh Hòa kiêu ngạo trả lời.
Đồng chí Chu Hoa nghe thấy cái tên này thì cảm thấy có hơi quen. Trí nhớ của ông ấy rất tốt, cũng nhớ đến người lính mà lần trước ông ấy rất thích kia. Đại đội trưởng liên hai trung đoàn ba Cố Trường An.
“Có phải chồng cháu rất gầy rất đen không?”
“Đúng vậy đúng vậy, sao bác lại biết?”
Đồng chí Chu Hoa càng thêm vui vẻ, cảm thấy hai vợ chồng trẻ này thật sự rất kỳ lạ. Hai người đều không phải là người bình thường.
“Đồng chí Cố Trường An này, bác đã từng gặp qua, cậu ấy là một người lính tốt.”
Đồng chí Chu Hoa cười nói.
Tô Thanh Hòa nghe thấy Cố Trường An được khen, hơn nữa còn được vị danh nhân này khen, trong lòng càng thêm kiêu ngạo, Trường An của cô thật sự ưu tú, dù là ai cũng muốn khen anh ấy.
“Anh ấy đến tiền tuyến đã rất lâu rồi, chúng cháu đã hơn nửa năm không gặp. Anh ấy vẫn luôn ở tiền tuyến. Cháu đoán là phải đợi sau khi chiến tranh kết thúc thì mới có thể gặp lại.”
Đồng chí Chu Hoa an ủi: “Sẽ kết thúc nhanh thôi, cháu phải tin tưởng sức chiến đấu của quân ta.”
Tô Thanh Hòa cảm thán nói: “Sức chiến đấu của quân nhân chúng ta rất mạnh, nhưng mà trình độ vũ khí có sự chênh lệch. Cháu nghe nói những người đó được các quốc gia Châu Âu chống lưng, vũ khí đều là những vũ khí tốt. Chúng ta quá thiệt thòi. Bọn họ ỷ vào vũ khí chúng ta không tốt mà lấn tới.”
“Cháu còn biết cả những chuyện này ư?” Đồng chí Chu Hoa tò mò nói: “Đồng chí này, cháu biết không ít đấy.”
“Những chuyện này cháu phải hiểu chứ, là quân y, cháu phải hiểu vũ khí mới đoán được hình dáng vết thương, mới có thể hốt thuốc đúng bệnh.”
Đồng chí Chu Hoa cười hỏi: “Bác đã biết năng lực học tập và sáng tạo của cháu, trái lại bác hơi tò mò, nếu như cháu học tập khoa học kỹ thuật thì sẽ có kết quả như thế nào?”
“...” Tô Thanh Hòa nhất thời sửng sốt, nhìn vẻ tươi cười của đồng chí Chu Hoa, cô thở dài một hơi, nói giỡn là tốt rồi, đừng có mà xem là thật, nghề của cô là bác sĩ mà. Nếu để cô sáng tạo khoa học kỹ thuật thì đúng là thật không dám tưởng tượng.
Cô cười hì hì một tiếng: “Thủ trưởng, cháu là bác sĩ mà.”
Đồng chí Chu Hoa cười nói: “Sao cháu lại gọi bác là thủ trưởng rồi, trước đây gọi là đồng chí, bác cảm thấy rất tốt. Bác là bệnh nhân, cũng không phải là lãnh đạo của cháu.”
Tô Thanh Hòa nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Trước đó cháu gọi bác là lão đồng chí, cũng không phải là vì bác đã lớn tuổi, đó là thể hiện sự tôn trọng.”
“Được, cháu cứ gọi lão đồng chí đi.” Đồng chí Chu Hoa ung dung cười nói.
Nói chuyện lâu như vậy, Tô Thanh Hòa cũng dần dần cảm thấy quen, dần dần cũng lấy lại được cảm giác trước khi biết được thân phận của vị này. Cuối cùng cũng không còn căng thẳng như vậy nữa. Danh nhân cũng là người, vào lúc này vẫn chưa phải là một người chỉ có thể nhìn thấy trong sách lịch sử để tưởng nhớ. Mà là một người sống sờ sờ, một bệnh nhân cần được quan tâm.
Xung đột ở tiền tuyến ngày càng căng thẳng, nhưng mà vì hai bên vẫn chưa bắt đầu đối đầu trực tiếp, hơn nữa đều có phòng bị nên vẫn chưa xuất hiện tình trạng bỗng nhiên bị thương do bắn phá như lần trước. Không chỉ vậy, hai bên cũng bắt đầu tăng cường lính, rất nhiều quân nhân ưu tú trong quân đội đều đã được tăng cường đến tiền tuyến.
Bệnh viện dã chiến ở tiền tuyến cũng đã xây xong, bác sĩ từ khắp nơi cũng lần lượt đến bệnh viện. Khoa ngoại có bác sĩ Chu và bác sĩ Sở đưa một số bác sĩ thực tập đến, để bác sĩ Điền, bác sĩ Lý và Tô Thanh Hòa ở lại bệnh viện.
Thiếu bác sĩ, công việc trong bệnh viện cũng nhiều hơn, một số bệnh nhân vẫn chưa xuất viện đều giao lại cho những bác sĩ ở lại.
Tô Thanh Hòa cũng nhận thêm mấy bệnh nhân. Mỗi ngày đều bận rộn tối mắt tối mũi, buổi tối cô lại tiếp tục học tập Trung y.