Chương 565: Tỉnh
Vừa ăn xong chuẩn bị ra cửa thì bác sĩ thực tập lại vội vàng chạy đến: “Tỉnh rồi, vị lão đồng chí kia đã tỉnh.”
“Nhanh vậy sao?” Tô Thanh Hòa kinh ngạc, cô cứ nghĩ là phải đến ngày mai cơ, xem ra ý chí của lão đồng chí này rất mạnh.
Tô Thanh Hòa lại vội vàng chạy đến làm kiểm tra cho vị này. Vì trước đó Tô Thanh Hòa đã căn dặn là không ai được vào phòng bệnh làm phiền, nên tuy là những người này nóng lòng gặp lão đồng chí nhưng cũng không ai dám vào. Thấy Tô Thanh Hòa đến thì chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đi vào phòng bệnh.
Trong phòng, đồng chí Chu Hoa đã tỉnh đang nằm trên giường. Bên cạnh là bác sĩ Tôn và giáo sư Hùng đang làm kiểm tra cho ông ấy. Thấy Tô Thanh Hòa đến, bác sĩ Tôn vội vàng nói: “Bác sĩ Tô, cần cháu xác nhận thì các bác mới yên tâm.”
Bây giờ ông ta đã không còn nghi ngờ gì về khả năng của vị bác sĩ này nữa rồi. Ca phẫu thuật lớn như vậy, dù không có thuốc mới mà cô cũng làm được thuận lợi, không hề gặp bất lợi gì, điều này vô cùng không dễ.
Tô Thanh Hòa kiểm tra một chút, sau đó đứng sang bên cạnh hỏi ông ấy: “Đồng chí, ngài cảm thấy thế nào?”
Vì đã biết thân phận của đối phương, nên cô có hơi không được tự nhiên, cảm giác như là khi mình gặp được thần tượng vậy.
Đồng chí Chu Hoa cười nói: “Bác cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ là vết thương hơi đau.”
“Đó là bình thường, ca mổ rất thành công, ngài sẽ nhanh khỏe lại thôi.” Tô Thanh Hòa đã hoàn toàn yên tâm.
Đồng chí Chu Hoa lại nói: “Bác có thể nói chuyện với những người bên ngoài một lát không, mười phút cũng được.”
Tô Thanh Hòa nghe thấy giọng điệu thương lượng của ông ấy thì cũng không từ chối. Có vẻ là một bệnh nhân nghe lời bác sĩ đó. Cô thoải mái đồng ý: “Được ạ.”
Sau khi vài lãnh đạo quân đội đi vào phòng, Tô Thanh Hòa lại được viện trưởng Hình vẻ mặt tươi cười gọi vào phòng làm việc.
“Tiểu Tô này, lần này cháu đã làm được một việc lớn rồi. Ngay cả lãnh đạo cấp cao ở Bắc Kinh cũng đã nghe tin, còn hỏi thăm tình hình của cháu, khích lệ cháu tuổi nhỏ tài cao, là trụ cột quốc gia.”
“Lãnh đạo cấp cao sao?”
Viện trưởng Hình chỉ lên trần nhà, Tô Thanh Hòa nhất thời căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt.
“Tiểu Tô, sau này cố gắng nỗ lực, con đường sau này của cháu còn dài lắm.”
...
Đồng chí Chu Hoa nói lời giữ lời, nói mười phút thì thật sự chỉ mười phút.
Nhưng mà sau mười phút đó thì bệnh viện đã mở họp. Vấn đề của cuộc họp chính là để bác sĩ đi theo quân. Cái gọi là bác sĩ theo quân chính là đi theo quân nhân hành động trong thời kỳ chiến tranh.
Nghe được sự sắp xếp này, trong lòng mọi người đều hiểu rõ đã đến lúc phản kích.
Cũng chỉ có khi chiến đấu phản kích thì những quân nhân này mới phải rời khỏi rơi đóng quân, đi đến nơi khác, khi đi xa thì cần có bác sĩ đi theo cùng. Hơn nữa còn có thể tổ chức bệnh viện dã chiến tạm thời ở gần chiến tuyến. Chỉ là đợt này bác sĩ của bệnh viện Tây Nam vẫn chưa đủ, cần phải điều động thêm một nhóm từ nơi khác đến.
Cuộc họp kết thúc, các bác sĩ khoa ngoại đều bận rộn. Sau khi bàn giao công việc thì phải thu dọn đồ đạc hấp tấp chuẩn bị đi đến tiền tuyến. Hoàn toàn không để ý đến việc mình đã lớn tuổi, có thể chạy được không.
Ngay cả các bác sĩ thực tập cũng yêu cầu được ra tiền tuyến, theo như họ nói thì quân y không ra tiền tuyến thì không phải quân y.
Đợi sau này hòa bình rồi thì họ sẽ không có cơ hội ra tiền tuyến nữa.
Sau khi Tô Thanh Hòa nghe được tin này thì cũng động lòng. Nhưng mà nhìn bụng của mình thì cũng biết là không thể. Trong mắt người khác thì cô thế này, nếu như ra tiền tuyến chẳng những không giúp được gì, mà có khi còn gây thêm phiền phức.
Tô Thanh Hòa sờ lên bụng mình, cô biết là bụng mình sẽ không có vấn đề gì, dù sao cũng có chương trình bảo vệ của hệ thống. Nhưng mà người của bệnh viện không biết, vì thế chắc chắn sẽ không để cô đi.
Lúc đến phòng bệnh kiểm tra sức khỏe cho đồng chí Chu Hoa, Tô Thanh Hòa có hơi hụt hẫng. Lúc này cô cũng không căng thẳng như trước.
Đồng chí Chu Hoa hỏi thăm: “Bác sĩ Tô, cháu có vẻ không vui nhỉ.”
“Tất cả mọi người đều sắp ra tiền tuyến rồi, cháu không được đi.” Tô Thanh Hòa hơi tiếc nuối nói.
Không ngờ là vì chuyện này, đồng chí Chu Hoa nhìn cô hỏi: “Đồng chí này, tuổi của cháu cũng không lớn, nhưng mà tính giác ngộ rất cao. Đến tiền tuyến, cháu không sợ nguy hiểm sao?”
Tô Thanh Hòa đáp: “Quân nhân không sợ chết bảo vệ chúng ta, chúng ta còn có thể sợ chết không đến cứu họ sao?”
Đồng chí Chu Hoa vui vẻ: “Nếu mà những người quân nhân kia biết cháu nghĩ vậy thì nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ. Bảo vệ mọi người rất đáng.”