Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 564 - Chương 564 - Dính May Mắn

Chương 564 - Dính may mắn
Chương 564 - Dính may mắn

Chương 564: Dính may mắn

Nghiên cứu một lúc lâu, nhận ra anh vẫn là một người có máu thịt, đều nhìn anh với vẻ mặt tò mò.

“Đại đội trưởng, đồng chí... nói cho tôi biết thử đi, ban nãy khi nổ thì đã xảy ra chuyện gì, cậu thế mà không bị sao cả?”

Một người lính tò mò hỏi.

Cố Trường An bị hỏi nhất thời đen mặt lại: “Ý gì vậy chứ, tôi không sao mọi người thất vọng lắm à?” Khi đạn pháo bay đến đáng sợ thế nào chứ, hiện giờ anh cũng không muốn nhớ lại nữa, còn cần phải kể lại cho anh ta sao? Thật sự là ức hiếp người quá đáng mà. Nếu như anh thật sự bị nổ chết, Thanh Miêu Nhi và đứa bé phải làm sao bây giờ?

Doanh trưởng hai nói: “Đại đội trưởng hai, bọn họ nói thật sao, cậu thật sự không bị nổ chết?”

“Tôi còn sống.” Cố Trường An vỗ ngực mình.

Những người khác đều nhìn Cố Trường An, thật sự cảm thấy quá thần kỳ. Đạn pháo đó cách gần như vậy mà, đừng nói là đại đội trưởng không bị nổ chết mà trên người còn không hề có vết thương nào. Mảnh đại bác cũng không hề bắn trúng người anh. Thật sự quá thần kỳ.

Gương mặt của doanh trưởng hai chắc chắn nói: “Tôi biết rồi, đại nạn không chết ắt có hậu vận về sau. Đại đội trưởng đội hai, sau này tương lai vô hạn rồi. Cậu chính là một phúc tướng đó.” Ngay cả đạn pháo nổ còn không chết, phúc khí vô hạn rồi.

Cố Trường An nhíu mi, thầm nghĩ phúc tướng cái rắm, nếu thực sự là phúc tướng thì còn có thể bị đạn pháo bắn trúng sao?

Nhưng mà những người khác đều tin lời doanh trưởng hai. Quả thật là có phúc mà. Phải biết rằng lần này đối phương sử dụng đạn pháo, rất nhiều người bị ảnh hưởng đó. Trong lòng đều quyết định là sau này đi gần đại đội trưởng một chút, dính chút may mắn. Lúc quan trọng cũng có thể bảo vệ mình.

Sau khi thỏa mãn sự tò mò đều quay về giữ vững vị trí phòng thủ của mình, đợi đối phương tấn công. Lần này lãnh đạo đã lên tiếng, nếu như đối phương còn nổ súng lần nữa thì sẽ dùng vũ khí hạng nặng bắn phá.

Lần này bọn họ ước gì đối phương nhanh chóng nổ súng, có thể bắn thật sảng khoái, báo thù cho những anh em đã bị nổ chết.

Cố Trường An cũng đã vào trong chiến hào. Liên đội của anh cũng không bị thương nhiều, lúc này đều sẵn sàng nghênh đón địch, cũng không cần anh bận tâm.

Những người lính từng thấy máu luôn trưởng thành rất nhanh, nhìn những người lính trên mặt vẫn còn dính máu, ai nấy đều chăm chú nhìn chằm chằm về phía bên kia, trong lòng Cố Trường An cũng cảm thán. Lúc anh mới nhận đám người này, bọn họ vẫn còn là một đám người lỗ mãng đấy.

Anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trời đã tối lại. Lúc trên bầu trời xuất hiện những đốm sáng nhỏ, anh đưa tay sờ dây chuyền thêu trên ngực mình.

“Thanh Miêu Nhi, xém chút nữa thì anh đã không được nhìn thấy anh. Còn sống thật tốt.”

Cố Trường An nhớ đến chuyện hôm nay cũng cảm thấy không thể tin được. Vậy mà mình vẫn còn sống, những mảnh vỡ cũng không hề văng lên người anh. Cũng quá may mắn rồi.

Bỗng nhiên anh đưa tay móc dây chuyền ra cẩn thận xem xét. Nhận ra trên đó không hề có bất cứ điều kỳ lạ gì, chỉ là một sợi dây chuyền bình thường thôi.

Chẳng lẽ mình nghĩ nhiều rồi? Mình thật sự may mắn như vậy sao? Nhưng mà sao vẫn cảm thấy có liên quan đến dây chuyền mà Thanh Miêu Nhi cho mình chứ?

“Chẳng lẽ là mình được lấy may mắn từ Thanh Miêu Nhi?”

Cố Trường An cảm thấy rất có thể là như vậy, dù sao thì mình cũng không may mắn lắm, luôn gặp phải kẻ địch, còn bị pháo nổ trúng. Nhưng mà Thanh Miêu Nhi không giống vậy, mẹ vợ từng nói, từ nhỏ Thanh Miêu Nhi đã rất may mắn. Nên nhất định Thanh Miêu Nhi cho anh sợi dây chuyền khiến anh có phúc phần đi theo. Chắc chắn là vậy.

Anh cẩn thận bỏ mặt dây chuyền vào áo. Mặc kệ có phải hay không thì phải giữ gìn thật kỹ. Đây là đồ Thanh Miêu Nhi tự tay làm cho mình đó.

Tô Thanh Hòa cảm giác ngủ rất ngon, ngủ thẳng đến sáng ngày hôm sau. Mọi người cũng biết cơ thể cô không tiện, hơn nữa còn mổ liên tiếp vài ca nên cũng không ai làm phiền cô. Diêu Lượng và Tôn Hiểu Phương thay phiên canh chừng ngoài cửa.

Mãi đến khi Tô Thanh Hòa thức dậy đi ra ngoài mới biết mình đã ngủ trong phòng nghỉ cả đêm, không hề về nhà.

Cũng không kịp về tắm rửa thay đồ, cô nhanh chóng đi vào phòng bệnh nặng xem tình hình của lão đồng chí kia. Dù sao tuổi của vị này thật sự quá lớn, phẫu thuật thành công nhưng chỉ sợ là cơ thể ông ấy không chịu nổi.

May mắn, vẫn ổn.

Sau khi nghe cô xác nhận thì những quân nhân và lãnh đạo vẫn luôn chờ ngoài cửa đã yên tâm hơn.

Sau khi kiểm tra xong, lúc này Tô Thanh Hòa mới xin chủ nhiệm Chu nghỉ hai tiếng, về nhà tắm rửa thay quần áo, cả tâm trạng và cơ thể đều thật thoải mái. Sau đó cô làm ít đồ ăn cho mình.

Bình Luận (0)
Comment