Chương 563: Nhân vật lịch sử
Trong lúc này không ai dám làm phiền cô, ngay cả lau mồ hôi cho cô cũng rất rón rén.
Sau khi phẫu thuật được gần ba tiếng thì cuối cùng Tô Thanh Hòa cũng đã lấy hết mảnh nhỏ ra ngoài, sau khi kiểm tra xong thì bắt đầu khâu lại.
Mãi cho đến khi Tô Thanh Hòa phẫu thuật xong thì cô mới thở phào một hơi. Lau mồ hôi, rút châm ra, sau đó để người khác giải quyết nốt.
Bác sĩ Tôn quay sang nhìn đồng chí Chu Hoa đang ngủ say: “Bác sĩ Tô, kết thúc rồi sao?”
“Đúng vậy, ca phẫu thuật thành công.” Tô Thanh Hòa cười nói.
Những người khác cũng sang xem, sau đó nhìn Tô Thanh Hòa. Khó mà tin được chuyện mà trước đó nơm nớp lo sợ lại hoàn thành như vậy, kết thúc rồi sao?
Giáo sư Hùng hỏi: “Cứ thế thành công như vậy sao?”
Lúc này Tô Thanh Hòa mới nhìn thấy vẻ mặt của mọi người đều là vẻ không thể tin, tình huống gì thế này, không phải phẫu thuật đều là mong có thể chữa cho khỏi ư, sao mọi người lại có dáng vẻ như vậy?
“Thật sự thành công, nhưng mà vị này lớn tuổi, cơ thể yếu ớt, cần phải điều dưỡng thật tốt, bây giờ cần phải nằm phòng bệnh nặng quan sát.”
Bác sĩ Tôn nhìn đồng chí Chu Hoa đang nặng nề ngủ, lúc này mới thật sự tin là đã thành công.
Vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, Tô Thanh Hòa đã thấy bên ngoài có vài quân nhân lớn tuổi, một trong số đó còn là người quen, chính là người đề cử cô vào đảng lần trước, là thủ trưởng quân khu Tây Nam, ngoài ra các lãnh đạo của bệnh viện đều chờ ở đây.
Thấy họ đi ra, mấy quân nhân lớn tuổi nhanh chóng vây quanh bác sĩ Tôn: “Bác sĩ Tôn, tình hình của thủ trưởng chúng ta thế nào rồi?”
Lúc này bác sĩ Tôn mới hoàn hồn: “Ca phẫu thuật thành công, nhờ vào vị bác sĩ Tô này.”
Ông ta chỉ vào Tô Thanh Hòa, mọi người nhìn theo ngón tay của ông ta thì thấy một gương mặt trẻ tuổi.
“...”
Tô Thanh Hòa bị nhìn như vậy thấy không được tự nhiên, cô trấn an mọi người: “Mọi người yên tâm đi, tình hình vẫn ổn, nhưng mà tạm thời mọi người không nên làm phiền ông ấy, ông ấy cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Thủ trưởng quân khu Tây Nam cảm thán nhìn Tô Thanh Hòa: “Tiểu Tô này, tôi quả thật không nhìn nhầm cháu. Vậy mới được chứ, cháu lập công lớn rồi. May mà cháu đã cứu tư lệnh Chu.”
“Ai cơ?” Tô Thanh Hòa nói.
“Phó tổng tư lệnh của chúng ta, đồng chí Chu Hoa đó.”
Tô Thanh Hòa nhất thời mở to hai mắt, tên người này nghe quen như vậy cơ mà, là người mà ai cũng nhớ đến kia sao? Hình như là... Hai chân cô nhất thời cảm thấy hơi mềm, ôi mẹ ơi, hèn gì mà nhìn quen đến thế. Không phải đã nhìn nhiều nên thấy quen à, trước đây cũng đã xem rất nhiều hình cũ.
Chỉ là hình đó là ảnh đen trắng, nhìn mơ hồ, không thấy rõ.
Nhưng mà vẫn rất giống.
“Đồng chí Tiểu Tô, cháu làm sao vậy?” Thủ trưởng quân khu Tây Nam hỏi thăm.
Tô Thanh Hòa vỗ ngực: “Cháu không sao không sao, cháu chỉ mệt thôi. Mới phẫu thuật xong, quá mệt.”
“Cháu mau đi nghỉ ngơi, viện trưởng Hình, sắp xếp phòng cho Tiểu Tô nghỉ ngơi thật tốt. Tiểu Tô vất vả rồi.”
Tô Thanh Hòa nhanh chóng lắc đầu. Không không không, cô cảm thấy mình vẫn rất may mắn, may mà trước đó mình không biết thân phận của đối phương, nếu không đến dao mổ cũng không thể cầm nổi ấy chứ.
...
Quay lại phòng nghỉ, tim ở ngực của Tô Thanh Hòa vẫn còn đập thình thịch.
Hóa ra lão đồng chí vậy mà lại là vị kia, trước đó cô không chịu nghĩ kỹ lại, tuy là ảnh chụp không rõ lắm, nhưng mà người có thể xuất hiện trên tấm ảnh còn có thể là người thường sao?
Ừm, nhưng mà không nhớ cũng tốt, vậy mới có thể không để ý đến.
Tô Thanh Hòa thả lỏng nằm trên giường.
Vừa nhắm mắt lại cô bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, ngồi dậy: “Đúng rồi hệ thống, tôi đã cứu nhân vật lịch sử, có phải sẽ làm thay đổi lịch sử không? Chẳng phải lịch sử không thể thay đổi sao?”
“Thân ái nhắc nhở cho ký chủ, hệ thống vừa mới kiểm tra hướng đi của lịch sử, lịch sử không thay đổi. Không có cô thì cũng sẽ có người khác cứu ông ấy.”
Tô Thanh Hòa: “...” Quả nhiên sức mạnh của một người là nhỏ bé.
Tiếp tục ngã xuống giường ngủ, cô lại lo lắng cho Trường An: “Hệ thống, bây giờ Trường An đang làm gì, có nguy hiểm không? Nhớ là nhất định phải mua trang bị bảo vệ cho Trường An đó.”
“Bây giờ tình hình căng thẳng, lại trong giai đoạn giằng co, bộ trang bị đã được đặt bên cạnh bạn đời quân nhân, xin ký chủ yên tâm.”
Lúc này Tô Thanh Hòa mới yên tâm ngủ.
Vì quá mệt nên vừa đặt đầu xuống cô đã ngủ mất.
Ở một nơi khác, vừa mới thu dọn xong doanh địa, một nhóm người liên đội hai, kể cả cán bộ của doanh trại đều vây quanh nhìn Cố Trường An. Kiểm tra xem có phải anh mình đồng da sắt không.