Chương 562: Phẫu thuật 2
Ví dụ như là việc cầm máu, có thể dùng châm bạc cầm máu, ổn định vết thương của bệnh nhân. Như vậy còn tiện hơn thuốc cầm máu, hơn nữa cũng không có tác dụng phụ. Nhưng mà dù sao cô cũng học chưa lâu, mà nhiều căn bệnh cũng không thể áp dụng Trung y. Trong lòng cô càng hạ quyết tâm, sau này sẽ học y càng tốt hơn để mình cần là có thể dùng đến.
Lần này tất cả mười mấy bệnh nhân đều bị đạn pháo bắn trúng, trên thân rất nhiều người còn dính những mảnh đạn pháo nhỏ.
Tô Thanh Hòa cũng mổ hai ca sau đó mới rảnh rỗi đi thăm đồng chí Chu Hoa.
“Đồng chí, bây giờ bác cảm thấy thế nào?”
“Rất tốt, cháu châm cứu rất có tác dụng.” Đồng chí Chu Hoa cười nói.
Tô Thanh Hòa cẩn thận nhổ châm bạc ra: “Tình trạng này của bác có thể làm phẫu thuật được rồi. Nhưng mà thuốc vẫn chưa kết thúc thí nghiệm lâm sàng. Hiện giờ có hai phương án, một là cháu không dùng thuốc để chữa cho bác, vậy thì tất nhiên độ khó sẽ tăng lên, có nguy hiểm nhất định. Còn một là vẫn sử dụng thuốc, nhưng mà thuốc này cũng có thể sẽ gây phản ứng phụ.”
Bác sĩ Tôn nghiêm túc nói: “Bác sĩ Tô, thuốc vẫn chưa kết thúc thí nghiệm lâm sàng, không thể dùng cho thủ trưởng được. Nếu như phẫu thuật mà không dùng thuốc thì cháu chắc chắn mấy phần?”
“Ban đầu là tám phần, bây giờ vì tình hình thay đổi nên chỉ còn lại bảy phần.”
Đồng chí Chu Hoa nói: “Bảy phần đã là không ít, nếu thật sự thất bại thì cũng do số của bác. Bây giờ bác chỉ có một yêu cầu là gọi điện cho Bắc Kinh, bác phải bàn một số việc với họ. Nên cháu cho bác thời gian một tiếng, bác lo là nếu mình mất mạng thì sẽ không thấy được kế hoạch chiến đấu tiếp theo, bác lo lắng.”
Tô Thanh Hòa gật đầu: “Được, cháu lập tức đi chuẩn bị phẫu thuật, đợi bác xong xuôi thì sẽ lập tức phẫu thuật.”
Bệnh viện nhanh chóng đưa đồng chí Chu Hoa vào phòng gọi điện thoại.
Tô Thanh Hòa cũng không đi vào cùng, chỉ ở ngoài cửa nghe được vài chữ: “Phải đánh... khinh người quá đáng... Hòa bình đều nhờ chiến tranh.”
“Tôi phẫu thuật ở đây... Không có bất cứ trách nhiệm gì... Dù là bất cứ ai cũng có khả năng thất bại, không thể truy cứu trách nhiệm, nếu không tôi sẽ tự mình chờ chết.”
Trừ Tô Thanh Hòa thì tất cả các lãnh đạo trong ngoài bệnh viện đều vô cùng căng thẳng.
Bên trên đã gọi điện yêu cầu phải dùng hết sức cam đoan phẫu thuật thành công.
Viện trưởng Hình tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, dù sao thì trong toàn khoa ngoại cũng chỉ có Tô Thanh Hòa có thể cam đoan mổ ca này, bây giờ cũng là Tiểu Tô phẫu thuật. Tất cả tài nguyên cũng đã cung cấp hết, có thể làm đều đã làm hết. Những chuyện khác cũng chỉ đành nghe theo mệnh trời vậy.
Đợi khi đồng chí Chu Hoa được đưa vào phòng phẫu thuật, Tô Thanh Hòa, bác sĩ Tôn và giáo sư Hùng, bác sĩ Sở đều thay đồng phục phẫu thuật chờ sẵn trong phòng thí nghiệm.
Tô Thanh Hòa nhìn vẻ mặt buồn thiu của đồng chí Chu Hoa, nghĩ đến những lời mà ban nãy ông ấy nói trong điện thoại, biết ông ấy đang lo lắng chuyện tiền tuyến.
“Bác hãy ngủ một giấc thật ngon, sau khi tỉnh lại nghỉ ngơi một thời gian là có thể ra tiền tuyến rồi. Lần sau không cần lo nữa, dù đánh thế nào thì bệnh cũ của bác cũng không tái phát. Không đúng, còn có thể cầm súng đi đánh giặc nữa.”
Đồng chí Chu Hoa khẽ cười nói: “Bác sĩ Tô, cháu không chỉ có y thuật tốt mà còn rất biết dỗ người khác nhỉ. Được, bác không lo lắng, mọi người phẫu thuật cho bác đi. Không cần căng thẳng, bình thường làm thế nào thì cứ làm thế đó.”
Tô Thanh Hòa đáp: “Tất nhiên rồi, cháu đối xử rất công bằng, cháu có thể cứu người khác thì cũng có thể cứu bác. Trước giờ cháu vẫn chưa gặp được ai mà cháu không cứu được.”
Đồng chí Chu Hoa nhất thời vui vẻ.
Sau khi gây mê, Tô Thanh Hòa cầm dao mổ lên. Mấy bác sĩ khác đều đứng bên cạnh nhìn, chỉ lo là lần này Tô Thanh Hòa không bình tĩnh để xảy ra vấn đề. Đặc biệt là bác sĩ Tôn, ông ấy đã lớn tuổi rồi, ca mổ lớn như vậy, ngay cả dao mổ cũng cầm không vững, hiện giờ chỉ có thể có lòng không có sức. Bây giờ điều duy nhất ông ta hy vọng là những lời đồn về Tô Thanh Hòa đều là thật.
Ca phẫu thuật này Tô Thanh Hòa cũng đã làm rất nhiều lần, nếu như có nước thuốc hỗ trợ thì Tô Thanh Hòa có thể cam đoan thành công trăm phần trăm. Lần này không được sử dụng nước thuốc chỉ có thể liều mạng, độ khó tăng cao hơn rồi. Cũng may là cô dùng châm bạc đâm vào tâm mạch của lão đồng chí.
Những mảnh đạn pháo này đã ở trong cơ thể một thời gian dài, có một số mảnh đã phát triển chung với bộ phận. Thậm chí có một số mảnh còn lệch vị trí, không tìm thấy vị trí.
Tô Thanh Hòa hết sức chăm chú, tuyệt đối không dám phân tâm. Mồ hôi chảy ra đầy đầu.