Chương 561: Phẫu thuật 1
Tất cả các bác sĩ trong phòng làm việc đều trợn mắt nhìn cô. Bác sĩ Sở nói: “Tiểu Tô, cháu sao vậy?”
“Cháu không sao, không sao, chỉ là bỗng nhiên hơi khó chịu. Cháu đến phòng nghỉ, nghỉ ngơi một chút.” Nói xong thì bèn đứng dậy đi về phía phòng nghỉ.
Tô Thanh Hòa vừa đi không bao lâu thì chủ nhiệm Chu đã nhận được điện thoại, sau khi cúp máy thì nhanh chóng la lớn: “Mau, sắp xếp phòng phẫu thuật, số lượng lớn phòng phẫu thuật, còn nữa, thông báo cho Tiểu Tô, nhanh chóng chuẩn bị phẫu thuật cho vị lão đồng chí kia. Mau...”
…
Đến phòng nghỉ, Tô Thanh Hòa bèn nhanh chóng hỏi hệ thống về tình hình.
“Hệ thống, đã xảy ra chuyện gì vậy, sao Trường An lại bị pháo nổ chứ?”
“Kẻ địch sử dụng vũ khí hạng nặng bắn phá, xin ký chủ yên tâm, trang bị bảo vệ đã thành công đỡ một lần đạn pháo.”
Lúc này Tô Thanh Hòa vẫn còn đang đổ mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng hoảng sợ, nếu không phải trước đó mình đã mua trang bị bảo vệ thì chẳng phải lúc này Trường An đã... Cô đưa tay sờ ngực mình: “Hệ thống, mua thêm ba trang bị bảo vệ nữa.”
May mắn là lần này Trường An kiếm được không ít tinh tệ, nếu không lúc này cô đã sợ chết khiếp. Trước đó chưa dùng đến trang bị bảo vệ, cô vẫn chưa lo lắng như vậy. Bây giờ mới thật sự cảm nhận được khoảng cách sống chết gần như thế. Thiếu chút nữa cô đã mất đi Trường An rồi.
“Bác sĩ Tô, bác sĩ Tô, chủ nhiệm Chu bảo tôi báo với cô, khoa ngoại chúng ta nhanh chóng chuẩn bị phẫu thuật.”
Tô Thanh Hòa nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, ngoài cửa là một bác sĩ thực tập nữ.
“Chuyện gì vậy?”
“Tiền tuyến có không ít người bị thương đang trên đường đến bệnh viện, ngoài ra lão đồng chí mà cô phụ trách cũng đang trên đường đến bệnh viện. Hình như là tâm trạng kích động, bây giờ cơ thể thật sự rất tệ, bác sĩ phụ trách sức khỏe của ông ấy yêu cầu chuẩn bị làm phẫu thuật.”
Tô Thanh Hòa nghe vậy thì lập tức kịp phản ứng, chắc chắn kẻ địch không chỉ tấn công mỗi bên phía của Trường An, những nơi khác không có trang bị bảo vệ, chắc chắn sẽ bị thương. Cô vội vàng đi về phía phòng làm việc.
Hơn một tiếng sau, một số người bị thương nặng không thể xử lý trên chiến trường đều được lần lượt đưa đến bệnh viện.
Lần này ngay cả các bác sĩ của bệnh viện tỉnh Tây Nam cũng đến giúp đỡ tạm thời.
Đồng chí Chu Hoa đến bệnh viện đã được đưa thẳng đến phòng cấp cứu phẫu thuật.
Ông ấy nằm trên giường hô: “Không cần để ý đến tôi, mau chăm sóc những người khác trước. Tôi vẫn chưa chết.”
Bác sĩ Tôn sốt ruột nói: “Tình hình bây giờ của ngài rất không tốt.”
“Không sao, tôi chỉ là bệnh cũ mà thôi, cứu những người khác trước. Bảo Tiểu Tô cũng không cần quan tâm tôi, y thuật của cô bé ấy tốt, cứu những người khác trước.”
Tô Thanh Hòa đã thay xong đồ chuẩn bị phẫu thuật, nghe thấy ông ấy nói vậy thì đi qua bắt mạch cho ông ấy. Lần này là tức giận khiến vết thương cũ tái phát, nếu như không nhờ uống thuốc đúng giờ điều dưỡng tốt hơn thì đoán là lúc này đã trực tiếp đi gặp diêm vương rồi.
Chẳng qua bây giờ vị này đang kích động như vậy, cũng không tiện phẫu thuật.
Cô nhanh chóng bảo Tôn Hiểu Phương lấy kim châm trong túi mình đến.
Tôn Hiểu Phương nhanh chóng lấy tới.
Tô Thanh Hòa lấy châm bạc ra, cái này là lúc cô học châm cứu đã mua của hệ thống. Dù không quá quý nhưng mà cũng có thể dùng được. Đâm và cổ tay của đồng chí Chu Hoa.
Đồng chí Chu Hoa nhất thời cảm thấy không còn sức nữa.
Bác sĩ Tôn hoảng hốt hỏi: “Bác sĩ Tô, cháu làm gì vậy?”
“Không sao đâu, cháu chỉ là giúp ông ấy bình tĩnh một chút, nuôi dưỡng tinh lực, đợi khi ổn hơn sẽ phẫu thuật. Hiện giờ ông ấy không nên tức giận. Để ông ấy nằm yên đừng nhúc nhích, mọi người đừng quấy rầy ông ấy. Cố gắng đừng kích thích tới ông ấy.”
Bác sĩ Tôn hỏi: “Cháu làm được không vậy, cháu học cái này bao lâu rồi?”
“Cháu đã học mấy ngày, bác yên tâm đi.”
Tô Thanh Hòa tự tin đáp.
Bác sĩ Tôn trợn mắt nhìn cô: “...”
Nếu không phải là quá tin tưởng Tô Thanh Hòa thì bây giờ ông ta đã không nhịn được mà nhổ cây châm bạc này ra. Nhưng mà nhìn đi nhìn lại thì Tô Thanh Hòa đã đi cứu bệnh nhân khác rồi, nhìn qua còn rất bình tĩnh.
Giọng của đồng chí Chu Hoa yếu ớt: “Cứ sắp xếp vậy đi, sự cố gắng của Tiểu Tô cũng có tác dụng, tôi cảm thấy cả người thoải mái hơn nhiều, chỉ là không còn sức thôi.”
Bác sĩ Tôn cũng không còn cách nào, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn. Chỉ sợ lúc không ai chú ý thì đồng chí Chu Hoa sẽ xảy ra chuyện gì đột xuất.
Gần đây Tô Thanh Hòa học Trung y, cảm giác được việc phẫu thuật đúng là dễ dàng hơn nhiều.